Lâm Kiều Hân cũng ngây ngẩn người ra, vội vã dời mắt đi.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Hiện giờ anh thật sự không biết rốt cuộc Lâm Kiều Hân đang nghĩ thế nào nữa.
Trương Minh Vũ không nán lại thêm mà quay người đi vào phòng tắm.
Dòng nước mát lạnh xối lên người, cả thể xác và tinh thần đều thoải mái hẳn.
Khi anh bước ra, phát hiện Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân vẫn còn đang ngồi trên sofa trò chuyện.
Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đi ngủ trước nhé".
Nói xong, anh bèn đi về phía cầu thang.
Về đến phòng, Trương Minh Vũ chui ngay vào trong chăn.
Lòng anh trước sau vẫn mãi hỗn loạn, chưa thể lắng lại.
Không phải anh làm mình làm mẩy mà phản ứng của Lâm Kiều Hân thực sự khiến anh vô cùng thất vọng.
Phù!
Trương Minh Vũ thở ra một hơi thật mạnh, cố gắng để tâm tình bình tĩnh lại.
Dù sao thì mục đích của mình cũng chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ giao cho thôi, cái nhìn của cô ấy dành cho mình thế nào, có liên quan gì đến mình đâu?
Nghĩ vậy, lòng anh cũng trở nên thư thái hơn nhiều.
Trương Minh Vũ nhắm mắt, đáy lòng bất chợt nảy sinh một cảm giác hỗn loạn khác.
Anh mơ hồ cảm thấy... đã sắp tới chỗ khó khăn của nhiệm vụ rồi.
Nhưng anh lại không có bất kì thông tin nào.
Điều duy nhất anh có thể làm chuẩn bị là mau chóng tăng cao thực lực của bản thân.
Sư phụ à, rốt cuộc nhà họ Lâm này làm sao vậy?
Vì sao người không thể nói cho con biết sớm một chút chứ...
Haiz.
Trương Minh Vũ thở dài một tiếng, lòng đầy bất đắc dĩ.
Cơn buồn ngủ kéo đến tự bao giờ.
Nhưng ngay lúc Trương Minh Vũ đang lơ mơ chìm vào giấc ngủ, chợt có tiếng mở cửa vang lên.
Trương Minh Vũ sửng sốt, bừng tỉnh.
Đèn đã tắt.
Ánh trăng mong manh chiếu vào, Trương Minh Vũ mơ hồ thấy được một dáng người yểu điệu.
Chị hai?
Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Chị hai, chị còn chưa ngủ à?"
Hạ Hâm Điềm hừ một tiếng nũng nịu, bất mãn nói: "Chẳng phải em nên gọi chị là chị Điềm Điềm sao? Ai là chị hai em?"
Nói đoạn, cô ấy liền khoanh tay đứng ở bên giường.
Giọng nói này... thật quá tuyệt!
Dưới ánh trăng mông lung, dáng người Hạ Hâm Điềm trông càng thêm uyển chuyển tuyệt vời.
Cô ấy khoác trên mình chiếc váy ngủ mỏng càng lộ vẻ mê hoặc hút hồn.
Trương Minh Vũ ngại ngùng cười nói: "Thôi mà chị hai, chẳng phải khi đó đang không muốn để cô ấy biết mối quan hệ giữa chúng ta sao..."
Hạ Hâm Điềm ngạo nghễ nói: "Chị không quan tâm, tóm lại chị không được vui".
Trương Minh Vũ cũng rất bất đắc dĩ.
"... Chị hai, vậy phải làm thế nào chị mới vui ạ? Hay là..."
Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra cách bồi thường thỏa đáng.
Mắt Hạ Hâm Điềm thoáng lóe lên, tay nhanh nhẹn vén chăn.
"A!"
Trương Minh Vũ giật thót cả người.
Anh còn chưa kịp nghĩ gì, một thân thể mềm mại đã chui vào trong chăn anh.
Trái tim Trương Minh Vũ đập tăng tốc đến cực hạn.
Ực!
Anh gian nan nuốt nước bọt, không biết phải nói gì lúc này.
"Chị hai... à thì...", Trương Minh Vũ lúng búng nói được mấy từ.
Hạ Hâm Điềm lại kiêu kì nói: "Không được nhúc nhích! Cứ nằm yên như thế".
Trương Minh Vũ vội vã ngừng bặt mọi động tác.
Nhưng mà...
Thế này khó chịu quá!
Bấy giờ Hạ Hâm Điềm mới hài lòng gật đầu, nói: "À đúng rồi, hôm nay chị tìm em là có chuyện muốn nói cho em hay, nói xong là chị đi luôn".
Vừa dứt lời, cô ấy đã vươn tay áp lên hông Trương Minh Vũ.
Thân thể Trương Minh Vũ run lên một cái thật mạnh hệt như bị điện giật.
"À thì... Chuyện gì ạ?"
Anh khó khăn nặn ra mấy lời.
Thế này thì quá...
Hạ Hâm Điềm đã nằm yên, cô ấy thong thả nói: "Đứa em hư hỏng này, em không còn nhiều thời gian đâu".
"Chị đã nhận được tin tức, nhiệm vụ của em sắp bắt đầu rồi".
Quả nhiên!
Trương Minh Vũ nhăn mày, cõi lòng tràn đầy cảm giác hỗn loạn kì quái đã dần yên tĩnh lại.
Hạ Hâm Điềm tiếp tục nói: "Chị không biết em ba và em tư đã nói gì với em, nhưng những điều sư phụ muốn chị nhắn lại cho em, chị vẫn sẽ nói nốt".
Hử?
Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt.
Sư phụ còn dặn dò thêm?
Hạ Hâm Điềm lại lên tiếng: "Đầu tiên, em cần biết, kẻ địch em phải đối mặt lần này vô cùng lớn, lớn đến độ hiện giờ em không cách nào tưởng tượng được đâu".
Hả?
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Hạ Hâm Điềm lại tiếp tục: "Nhiệm vụ của sáu chị về cơ bản đã đạt tới một cấp bậc nhất định, nhưng sáu chị làm việc chỉ để giúp đỡ em mà thôi".
Trương Minh Vũ nghe mà trợn mắt há hốc miệng.
Tài phú khổng lồ như của Tô Mang!
Y thuật siêu quần như của Liễu Thanh Duyệt!
Danh tiếng vang dội như của Hạ Hâm Điềm!
Tất cả... chỉ để phụ tá cho mình?
Hạ Hâm Điềm nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng Trương Minh Vũ, chậm rãi nói: "Sư phụ có nói, trong sáu người bọn chị, ai hoàn thành nhiệm vụ trước tiên thì người đó có thể tới bên cạnh em, trợ giúp cho em".
"Nhiệm vụ của em vô cùng gian khổ, không chỉ đơn giản như vụ nhà họ Lâm đâu".
"Nói rộng ra, hiện giờ, mỗi hành vi của em đều có thể ảnh hưởng tới hướng đi trong tương lai của đất nước chúng ta, thậm chí là của cả thế giới".
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật liên hồi.
Cái này... hẳn chỉ là nói giỡn thôi nhỉ?
Hạ Hâm Điềm lại tiếp tục: "Chị biết hiện giờ em còn chưa thể tiếp thu được điều này, nhưng về sau rồi em sẽ hiểu".
"Ngày kia là mừng thọ ông cụ Lâm, chị nghĩ chắc cũng là lúc nhiệm vụ của em bắt đầu, nhưng chị không thể xác định chắc chắn".
"Qua mừng thọ ông cụ cũng là lúc chị phải đi, nhiệm vụ của chị vẫn chưa hoàn thành".
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, lòng càng ngổn ngang trăm mối.
Nhiệm vụ của anh... rốt cuộc là cái gì?
Nhà họ Lâm... rốt cuộc là thế nào đây?
Một gia tộc nho nhỏ cũng có thể ảnh hưởng tới tương lai của một quốc gia?
Trương Minh Vũ vẫn đắm chìm trong sững sờ kinh ngạc.
Hạ Hâm Điềm không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng nằm trong lòng Trương Minh Vũ, cảm thụ hơi ấm trong thời khắc này.
Cô ấy rất muốn cận kề với Trương Minh Vũ.
Nhưng tính cách cô ấy không cho phép cô ấy có thể thẳng thắn vô tư như Tô Mang cùng Liễu Thanh Duyệt.
Giờ phút này, cô ấy rất thoải mái.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ rốt cuộc cũng thoát khỏi cơn khiếp sợ, tâm tình bình tĩnh trở lại.
Anh biết, sư phụ đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi.
Thậm chí người còn sắp xếp chu đáo cả thời gian anh cùng sáu người sư tỷ gặp mặt.
Bây giờ anh có nôn nóng hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Phù!
Trương Minh Vũ thở mạnh ra một hơi, dằn những ý niệm phức tạp xuống đáy lòng.
Lát sau, Trương Minh Vũ mới nặng nề lên tiếng: "Chị hai, chị... cũng phải đi sao?"
Hạ Hâm Điềm cười khổ một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu từ trong lòng Trương Minh Vũ.
"Đúng vậy nhóc em hư của chị, chị hai cũng phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, như vậy mới có thể thực sự ở lại bên cạnh em".
Thanh âm của Hạ Hâm Điềm hết sức êm tai, nhưng lúc này nghe lại chua xót khổ sở vô cùng.
Lòng Trương Minh Vũ cũng rất khó chịu.
Hạ Hâm Điềm tiếp tục nói: "Em trai thối này, em phải biết, các chị đều rất nhớ em, mọi người đều muốn về bên em, nhưng trước đó, các chị phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đã".
"Càng sớm hoàn thành, bọn chị càng có thể trợ giúp cho em nhiều hơn, hiểu không?"
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh, lại hỏi: "Chị hai... em có thể giúp các chị hoàn thành nhiệm vụ không?"
Hạ Hâm Điềm mỉm cười, nói: "Bây giờ em chưa có năng lực này, nhưng chị nghĩ... hẳn em có thể giúp được bọn chị đấy".
"Nhưng chuyện này không biết người chị nào của em sẽ nói cho em biết đây".
Trương Minh Vũ chợt bừng tỉnh.
Anh biết, có thể giúp được hay không, chắc hẳn sư phụ cũng đã thu xếp đâu vào đấy cả rồi.
Vậy thì anh cũng không cần sốt ruột làm gì.
Nhưng trong lòng anh, nhiệm vụ này càng ngày càng chiếm vị trí lớn hơn.
Anh chợt phát hiện... trọng trách trên vai anh dường như vô cùng nặng nề.
Hạ Hâm Điềm lại một lần nữa rúc vào lòng Trương Minh Vũ, lẳng lặng hưởng thụ chút ấm áp tại thời khắc này.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên: "Cốc cốc!"
Trương Minh Vũ lập tức mở bừng mắt ra.
Lâm Kiều Hân tới?
Chương 252: Bắt gian tại giường?
Ngoài Lâm Kiều Hân thì nào còn ai khác!
Nhưng nếu để Lâm Kiều Hân thấy được...
Trương Minh Vũ lập tức khẩn trương lên.
Hạ Hâm Điềm cũng hơi ngây người, nghi hoặc hỏi: "Sao cô ấy lại tới đây?"
Trương Minh Vũ hạ giọng nói nhỏ: "Làm sao bây giờ? Hai chúng ta ở chung một chỗ... nhất định cô ấy sẽ hiểu lầm đó..."
Hạ Hâm Điềm hơi ghen tuông, nói: "Hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm đi, chị là sư tỷ của em, em sợ cái gì".
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Nhưng nhiệm vụ sau đó thì làm thế nào".
Hạ Hâm Điềm ngẩn ra, sau đó thở dài bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, chuyện gì thế không biết, khó khăn lắm mới có thời gian ở bên cạnh em trai thối của chị một lát mà còn phải lén lén lút lút..."
Vừa lầm bầm, Hạ Hâm Điềm vừa rúc sâu vào trong chăn.
Hả?
Trương Minh Vũ ngớ người, thấp giọng hỏi: "Chị hai, chị định làm gì thế?"
Hạ Hâm Điềm vén chăn, giọng không vui: "Trốn chứ còn làm gì, em còn muốn chị chạy đi đâu trốn nữa?"
Nói xong, cô ấy lại ra sức giật chăn trùm lên đầu mình.
"Trương Minh Vũ? Anh ngủ rồi à?"
Bỗng ngoài cửa có tiếng Lâm Kiều Hân vọng vào.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng, đứng dậy ra mở cửa.
Cửa mở.
Lâm Kiều Hân đứng ngay sau cánh cửa, cúi đầu, ánh mắt phức tạp.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Kiều Hân ngập ngừng nói: "Tôi... có chút việc muốn nói với anh".
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Kiều Hân liếc nhìn quanh, lúng túng nói: "Tôi có thể vào trong rồi nói không?"
Trương Minh Vũ: "..."
Lâm Kiều Hân đã nói vậy, anh đành phải né sang nhường đường cho cô.
Lâm Kiều Hân nhanh nhẹn đi vào.
Trong phòng rất tối, chỉ có nguồn sáng duy nhất là ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ.
Trương Minh Vũ ngồi xuống bên giường, cười nói: "Chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy".
Lâm Kiều Hân chậm rãi hỏi: "Sao anh không bật đèn lên?"
Cái đó...
Trương Minh Vũ lập tức lúng túng, vội nói ngay: "À... thì, tại mắt tôi đang không được dễ chịu nên không muốn bật đèn lên".
Lâm Kiều Hân nghe nói thế cũng không nghĩ nhiều.
Chần chờ một lát, cô bèn bước tới ngồi xuống bên giường.
Trương Minh Vũ thấy thế, lòng càng hoảng sợ.
Hôm nay Lâm Kiều Hân sao thế nhỉ?
Hạ Hâm Điềm còn đang ở trong chăn.
Trương Minh Vũ lúng túng di động thân thể, len lén về lại trong chăn, dùng chăn che người lại.
Làm thế có thể giảm thiểu khả năng bị phát hiện trong chăn có người khác.
Lâm Kiều Hân không quá để ý đến hành vi của anh.
Ngồi một lúc, Lâm Kiều Hân mới nói khẽ: "Trương Minh Vũ, chuyện hôm nay... anh đừng để ý nhé".
Hôm nay?
Trương Minh Vũ ngẩn ra, bối rối một lúc mới nhớ tới chuyện Lý Phượng Cầm.
Cô ấy tới xin lỗi?
Lòng chợt nảy lên một cảm giác là lạ, anh cười bảo: "À, không sao đâu, tôi không để ý đâu".
Nhưng nỗi thất vọng trong lòng cứ lớn dần lên khiến anh không thể bỏ qua.
Lâm Kiều Hân cắn răng, khẽ bảo: "Mẹ tôi... Mẹ tôi không biết anh đã giúp tôi nhiều như vậy, còn... còn cứu mạng tôi nhiều lần, anh yên tâm, nhất định tôi sẽ thuyết phục được mẹ tôi".
Nghe được những lời này, lòng Trương Minh Vũ chấn động vô cùng.
Với tính cách Lâm Kiều Hân, để nói ra được những lời này thật sự không dễ dàng gì.
Nhưng điều Trương Minh Vũ quan tâm không phải thái độ của Lý Phượng Cầm.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Được".
Nói thế nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu.
Lâm Kiều Hân không nói gì thêm, Trương Minh Vũ cũng im lặng.
Hai người cùng rơi vào trầm mặc.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên mất tự nhiên.
Lâm Kiều Hân chần chừ hồi lâu mới tiếp tục nói: "Ngày kia là mừng thọ ông nội tôi, anh... sẽ tới chứ?"
Trái tim Trương Minh Vũ chợt trở nên nặng nề.
Ngày này đối với anh không phải một ngày tốt lành gì.
Nhưng anh chỉ im lặng giây lát rồi cười đáp: "Mừng thọ ông nội, nhất định tôi cũng phải tới chứ".
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới thở phào một hơi.
Trương Minh Vũ cũng thấy hơi băn khoăn trong lòng.
Anh chần chừ một lát rồi mới lên tiếng: "À đúng rồi, hôm đó hẳn nhà họ Lâm sẽ gặp chút phiền phức, khi ấy cô phải nhớ cẩn thận một chút, chuẩn bị chu đáo nhé".
Lâm Kiều Hân nghe anh nói thế liền ngây người ra.
"Phiền phức?"
Cô nghi hoặc nhắc lại, lòng vô cùng khó hiểu.
Trương Minh Vũ cười bảo: "Tôi cũng chỉ đoán thế thôi, cô không cần lo lắng quá đâu, hẳn sẽ không có chuyện gì".
Ngày đó rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, ngay cả chính Trương Minh Vũ cũng không rõ lắm.
Nhưng anh thấy vẫn nên báo trước cho Lâm Kiều Hân một tiếng.
Chẳng may xảy ra chuyện lớn gì, nếu không được chuẩn bị tinh thần trước, chỉ sợ Lâm Kiều Hân khó lòng tiếp nhận.
Nếu hôm mừng thọ đúng là thời điểm bắt đầu nhiệm vụ thì hẳn ngày đó sẽ phát sinh chuyện gì có ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Lâm.
Lâm Kiều Hân quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào Trương Minh Vũ, đáy mắt tràn đầy phức tạp.
Trương Minh Vũ chỉ cười cười, trấn an: "Cô không cần quá lo đâu, người thì nhất định sẽ an toàn".
Nghe anh nói thế, Lâm Kiều Hân mới thả lỏng đôi chút.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Kiều Hân đã không hề hoài nghi bất cứ điều gì Trương Minh Vũ nói.
Nhưng mặc dù tin tưởng, lòng cô vẫn luôn lo lắng không yên.
Trương Minh Vũ vừa định lên tiếng trấn an đôi câu, lại bỗng cảm giác được, bên hông mình vừa có thêm một bàn tay nhỏ.
Hử?
Trương Minh Vũ mở to mắt, lòng nghi hoặc khó hiểu.
Song anh còn chưa kịp suy đoán gì thêm, bàn tay kia đã bắt đầu lướt trên thân thể anh.
Trong nháy mắt, một cảm giác khác thường bỗng lan tỏa khắp người Trương Minh Vũ.
Gì thế này...
Trương Minh Vũ trợn mắt, vội vã vươn tay tóm chặt bàn tay Hạ Hâm Điềm.
Giọng của Lâm Kiều Hân lại một lần nữa vang lên: "... Ngày kia chúng ta cùng đi chứ?"
Trương Minh Vũ vội cười cười, đồng ý: "Được, dù sao thì thời gian này cô sẽ vẫn phải ở lại đây, chúng ta có thể... Shhh!"
Chưa nói hết câu, Trương Minh Vũ bỗng hít hà một hơi.
Bên hông truyền đến cảm giác đau nhói cực độ.
Véo em làm gì hả?
Trương Minh Vũ nhẹ nhàng vỗ vào tay Hạ Hâm Điềm một cái.
Hạ Hâm Điềm rúc trong chăn, che miệng cố nén cười, vô cùng hài lòng.
Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Trương Minh Vũ lúng túng: "A... Ha ha, không có việc gì, chỉ là... bị giật mình, ngoài kia vừa có một bóng đen lướt qua..."
"A!"
Lâm Kiều Hân lập tức hét lên, vội vàng nhích về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ càng thêm lúng túng.
Tìm lí do nào không tìm, lại đi nói thế...
Anh vội giải thích: "Không việc gì đâu, không việc gì đâu, vừa rồi... là một con mèo hoang ấy mà..."
"A..."
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới phản ứng lại, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi, các dây thần kinh của cô đều bị kéo căng cả ra vì sợ.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn cô.
Ngay sau đó, bàn tay của Hạ Hâm Điềm lại bắt đầu lần mò lộn xộn.
Một cảm giác khác thường lại nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể Trương Minh Vũ.
Anh sốt ruột khống chế nó, nhưng lại không dám làm ra động tác gì quá lớn.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, anh không khống chế nổi nữa, thân thể đã bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Nhột quá!
Lâm Kiều Hân đã phát hiện thái độ khác thường của Trương Minh Vũ, đôi mắt cô tràn đầy mờ mịt.
"Trương Minh Vũ... Anh... Làm sao thế?", cô ngạc nhiên hỏi anh.
Thời khắc này, Trương Minh Vũ như thể đang... mở chế độ rung vậy...
Chương 253: Mình... lại bị cưỡng hôn?
Biên độ động tác của anh ngày càng lớn, Lâm Kiều Hân thực sự bị dọa giật mình.
Trương Minh Vũ rốt cuộc cũng bắt được bàn tay Hạ Hâm Điềm, lúng búng đáp: "À... Người tôi... hơi ngứa chút..."
Ngứa?
Lâm Kiều Hân trố mắt nhìn anh.
Trương Minh Vũ bắt đầu làm bộ gãi đùi.
Trong chăn, Hạ Hâm Điềm cũng chấn động từng chập như đang mở chế độ rung, cố nén ý cười.
Lâm Kiều Hân hỏi một câu gây sốc: "... Có cần tôi giúp anh một tay không?"
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt thì hộc cả máu, vội vàng nói ngay: "Không cần không cần đâu, tôi tự lo là được rồi..."
Lâm Kiều Hân gật đầu, nhưng vẫn liếc nhìn đống chăn của Trương Minh Vũ một cái, ánh mắt khác thường.
Thật kì quái...
Nhưng cô không đào sâu suy nghĩ thêm.
Lát sau, Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "... Tôi về phòng đây".
Trương Minh Vũ mừng rỡ trong lòng, kích động nói vội: "Được".
Lâm Kiều Hân hoang mang.
Ghét mình đến thế sao?
Không biết vì sao, vừa nghĩ đến đó, lòng cô chợt nảy sinh một cảm giác rất phức tạp.
Chần chờ giây lát, cô mới đứng lên, chầm chậm đi về phía cửa.
Trương Minh Vũ thở ra một hơi.
Cạch!
Cửa đóng lại.
Trương Minh Vũ xốc chăn lên, giọng không vui: "Chị hai, chị muốn hại chết em đấy à!"
Hạ Hâm Điềm cũng thở hắt ra một hơi dài, kiêu kì nói: "Ai bảo em cho cô vợ nhỏ của em vào, làm chị suýt thì chết ngạt, đương nhiên chị phải kiếm tí việc để làm chứ".
Ặc...
Trương Minh Vũ không cách nào phản bác được.
Ánh mắt Hạ Hâm Điềm chợt sáng lên, cô ấy chòng ghẹo: "Em trai thối, thân hình cũng khá đấy nhỉ".
Khóe miệng Trương Minh Vũ lại được dịp giật liên hồi.
Sao mà Hạ Hâm Điềm... cũng như vậy nhỉ!
Mấy chị gái này...
Haiz.
Trương Minh Vũ lẳng lặng thở dài một tiếng, càng không biết nên nói gì đây.
Hạ Hâm Điềm bĩu môi, nói: "Thôi được rồi, chị cũng buồn ngủ rồi, đi ngủ đi".
Nói xong, cô ấy kéo chăn lên người, quay lưng về phía Trương Minh Vũ.
Ngủ ở đây?
Trương Minh Vũ trố mắt nhìn.
Anh há miệng, mấp máy hồi lâu vẫn không thể nói được một lời, đành phải bỏ cuộc.
Anh nhích người, nằm vào trong chăn.
Nhưng Trương Minh Vũ không thấy được, đáy mắt Hạ Hâm Điềm đã tràn đầy xót xa.
Cô ấy khẽ cắn răng, sống mũi cay cay, lệ dâng đầy khóe mắt...
Dần dần, hai người ngủ thiếp đi.
Rạng sáng hôm sau, Trương Minh Vũ chậm rãi mở mắt.
Anh ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài, trời đã sáng rồi.
Giai nhân bên cạnh cũng đã đi mất...
Trương Minh Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
May mà không bị phát hiện...
Sau khi rửa mặt, Trương Minh Vũ ra phòng khách.
Chưa kịp xuống lầu, anh đã ngửi thấy một mùi thơm.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy Hạ Hâm Điềm đang ngồi trên sofa, trông có vẻ nhàm chán.
Trương Minh Vũ cười nói: "Chào buổi sáng, chị hai".
Mắt Hạ Hâm Điềm sáng lên, trách một tiếng: "Em trai thối này, rốt cuộc cũng chịu dậy".
"Em mà còn không rời giường, chị sẽ chán đến chết mất thôi".
Trương Minh Vũ lúng túng cười bảo: "Vậy sao chị dậy mà không gọi em luôn?"
Hạ Hâm Điềm bĩu môi, nói: "Không nỡ lòng gọi".
Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản lại khiến Trương Minh Vũ ấm áp trong lòng.
Mấy người chị của anh vẫn luôn nghĩ cho anh như thế.
Trương Minh Vũ không đứng đó lâu, anh đi vào phòng bếp, ngạc nhiên phát hiện cơm nước đã được làm xong.
"Chị hai, chị còn biết nấu ăn à?"
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi.
Hạ Hâm Điềm nói, giọng đầy ghen tuông: "Không phải chị làm, là cô vợ bé nhỏ của em làm đó".
Lâm Kiều Hân?
Trương Minh Vũ trợn mắt nhìn, lòng càng thêm kinh ngạc.
Quen biết bao lâu nay... Lâm Kiều Hân chưa từng xuống bếp làm cơm lần nào mà.
Hạ Hâm Điềm cũng đi vào bếp.
Hai người bắt đầu ăn điểm tâm, Lâm Kiều Hân thì đã đi trước rồi.
Dùng bữa sáng xong, nỗi kinh ngạc trong lòng Trương Minh Vũ càng thêm lớn.
Anh không ngờ kĩ năng nấu nướng của Lâm Kiều Hân lại tốt như vậy.
Hạ Hâm Điềm cũng ăn rất hài lòng.
Ăn xong, hai người ra ngồi ở phòng khách.
Hạ Hâm Điềm nhẹ giọng nói: "Em trai, lát chị phải đi làm việc của chị, sau đấy còn phải về lo chuyện hợp đồng đại diện cho cô vợ bé nhỏ của em nữa".
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh cũng biết, lần này Hạ Hâm Điềm tới Hoa Châu chắc chắn không chỉ để tìm anh.
Trương Minh Vũ lo lắng hỏi: "Có thể gặp nguy hiểm gì không?"
Hạ Hâm Điềm mỉm cười hỏi: "Lo cho chị à?"
Trương Minh Vũ ngại ngùng gật đầu, nói: "Chị là chị hai của em, em không lo mà được à".
"Coi như em còn chút lương tâm".
Hạ Hâm Điềm mỉm cười, nói: "Yên tâm, công việc của chị hiện rất an toàn".
Trương Minh Vũ nghe vậy mới an tâm.
Không gặp nguy hiểm là được rồi.
Hạ Hâm Điềm lại kiêu kì nói: "Hôm nay em ngoan như vậy, thưởng cho em một cơ hội, qua đây hôn chị một cái, chị nói cho em biết một tin tốt".
Hả?
Trương Minh Vũ choáng váng.
Anh ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy Hạ Hâm Điềm vươn ngón trỏ chọt nhẹ vào gương mặt xinh đẹp của mình.
Ực!
Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.
Anh nghe nhầm rồi thì phải?
Hạ Hâm Điềm chau mày, kiêu căng nói: "Không muốn hả? Không muốn thì thôi".
Nói xong, cô ấy quay ngoắt sang một bên.
Trương Minh Vũ nóng nảy sốt ruột.
Tin tốt...
Anh lúng túng nói: "Đừng mà, chị hai, chị nói cho em biết đi".
"Để em hôn chị... Không hay lắm đâu..."
Nhưng anh vừa nói đến đó, Hạ Hâm Điềm đã lập tức trợn to mắt.
"Không hay lắm? Em lại dám nói không hay lắm?"
"Có phải em quên hồi còn nhỏ em còn đè chị lên cây để hôn rồi?"
Hạ Hâm Điềm khoanh tay, nói thẳng không chút khách khí.
Trương Minh Vũ cũng nóng ruột, vội vàng nói ngay: "Đấy chẳng phải tại các chị bắt nạt em hay sao! Chị với chị năm và chị sáu còn đuổi theo đòi lột quần áo em còn gì!"
"Em... Em chỉ trả thù lại chút thôi mà!"
Nói xong, hai người đều ngẩn ra.
Những kí ức ngày còn thơ bé chợt hiện lên trong đầu.
Sau đó, hai người nhìn nhau, bật cười.
Bầu không khí rất vui vẻ.
Hạ Hâm Điềm kiêu căng nói: "Thì thôi, nới điều kiện cho em chút vậy, ai bảo em là em trai xấu tính của chị cơ!"
Trương Minh Vũ cười cười, vội vàng hỏi: "Điều kiện gì ạ?"
Hạ Hâm Điềm nở nụ cười thần bí, ngoéo tay, nói: "Em qua đây, chị nói cho nghe".
Điều kiện gì mà còn thần bí như vậy?
Trương Minh Vũ hơi ngẩn ra, nhưng vẫn chậm rãi vươn người sang, nghiêng tai lắng nghe.
Lòng anh đã bắt đầu hưng phấn lên.
Điều khiến Hạ Hâm Điềm cũng phải kích động như thế, nhất định là một chuyện rất tốt rồi.
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, bỗng nhận thấy đầu mình bị hai bàn tay giữ chặt.
Trương Minh Vũ cả kinh.
Ngay sau đó, một đôi môi mềm mại ấn lên mặt anh.
Còn ấn rất mạnh nữa!
Gì thế...
Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn, lòng dâng lên một cảm giác kì lạ không sao nói được.
"Chụt!"
Hạ Hâm Điềm còn cố tình phát ra một âm thanh, sau đó mới hài lòng buông tay.
Cô ấy nở một nụ cười đắc ý với anh.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, lòng hốt hoảng.
Đây chính là điều kiện để lấy tin tốt?
Khi anh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Hạ Hâm Điềm.
Sắc mặt cô ấy cũng vô cùng đắc ý.
Mình vừa mới... bị cưỡng hôn!
Chương 254: Các chị đều sắp trở về rồi sao?
Trương Minh Vũ trợn mắt hác hốc mồm, trầm ngâm hồi lâu vẫn chẳng nói được lời nào.
Vẻ mặt của Hạ Hâm Điềm lại tràn đầy đắc ý. Cô ấy nở nụ cười xấu xa.
Ừng ực!
Anh lại gian nan nuốt nước bọt, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Một lúc lâu sau, anh mới buồn bực lên tiếng: “Sao chị lại đánh lén…”
“Thôi thì hôn cũng hôn xong rồi, chị muốn nói gì thì nói đi”.
Nghe anh nói vậy, cô ấy lại lộ ra vẻ mặt không vui, kiêu ngạo hừ một tiếng.
“Người muốn hôn chị có thể xếp hàng vòng quanh Trái Đất ba vòng đấy!”
“Thế mà em lại làm như hôn chị là chuyện gì ấm ức lắm không bằng”.
Anh nghĩ lại, dường như cô ấy nói cũng có lý…
Cô ấy bĩu môi cất giọng nói: “Được rồi, nói cho em biết vậy. Ngày kia là mừng thọ của ông cụ nhà họ Lâm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chị ba và chị tư của em cũng sẽ trở về”.
Nói rồi cô ấy khoanh tay trước ngực ngồi tựa lưng vào sofa trưng ra vẻ mặt khó chịu.
Anh sửng sốt!
Ngay sau đó, anh trợn tròn mắt, mừng rỡ hỏi ngược lại: “Thật sao?”
Hạ Hâm Điềm khẽ nhướng mày, khoé môi dần cong lên!
Trông bộ dạng này của anh!
Thật sự rất đáng yêu!
Giọng nói trong trẻo của cô ấy vang lên: “Thằng nhóc thối tha nhà em. Nghe tin chị ba với chị tư sắp quay về vui tới vậy cơ à? Sao lúc chị hôn em lại không vui thế hả?”
“Nhóc thối thiên vị!”
Dứt lời, cô ấy tỏ vẻ tức giận quay ngoắt sang bên cạnh.
Trong phòng khách tràn đầy mùi đố kỵ!
Trương Minh Vũ cũng thấy lúng túng, vội vàng lên tiếng phân bua: “Không phải mà chị hai. Các chị đều là những người chị tốt nhất của em!”
“Chỉ là vì em phải chịu cô đơn quá lâu rồi nên rất mong các chị đều có thể ở lại bên cạnh em”.
“Lúc biết tin chị sắp trở về, em cũng kích động tới mức không ngủ nổi!”
Nghe anh nói vậy, sắc mặt của Hạ Hâm Điềm với hoà hoãn hơn một chút.
Mãi lâu sau, cô ấy mới lên tiếng chất vấn: “Thật không?”
Anh không chút do dự gật đầu đáp chắc nịch: “Đương nhiên là thật rồi!”
“Hừ!”
Cô ấy khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Thế còn tạm được. Tha cho em lần này đấy!”
Lúc này anh mới thở phào một hơi.
Mấy bà chị này đều không dễ trêu chọc chút nào!
Nhưng mà… chị ba và chị tư thực sự sắp về rồi sao?
Anh nhướng mày, hai mắt sáng rực!
Nội tâm cũng không nén nổi hưng phấn!
Hạ Hâm Điềm nhìn thoáng qua anh, lưu luyến nói: “Được rồi thằng nhóc thối tha, chị phải đi rồi”.
Anh lập tức ngừng cười: “Thế khi nào chị mới quay về được?”
Cô ấy nghĩ ngợi một lát rồi mới đáp: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc là vẫn ăn cơm tối với em được”.
Anh gật đầu: “Thế được rồi”.
Hạ Hâm Điềm không chậm trễ dứt khoát đứng dậy.
“Chị đi đây!”
Dứt lời, cô ấy lập tức quay lưng đi ra khỏi biệt thự.
Trương Minh Vũ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng xa dần của cô ấy, trong lòng cũng vô thức dâng lên một cảm giác phức tạp.
Mặc dù anh biết lát nữa cô ấy sẽ trở về.
Thế nhưng anh cứ có cảm giác như cô đi rồi không biết bao giờ mới gặp lại được nhau.
Haiz.
Anh thầm thở dài một tiếng.
Anh cũng rất muốn đi cùng với Hạ Hâm Điềm. Thế nhưng cô ấy không chủ động mở lời, đương nhiên anh cũng không thể tự ý đề nghị.
Dù sao cô ấy cũng có việc riêng của mình.
Anh lắc đầu một cái, cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Sau khi ngồi lại một lát, anh cũng cất bước rời khỏi biệt thự.
Vừa nhìn ra đã thấy chiếc Mercedes màu đen đang chờ sẵn ở ven đường.
Anh lập tức đi tới ngồi vào trong xe.
Long Tam lái xe rời đi.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái.
Anh xuống xe rồi đi thẳng vào bên trong.
Khách hàng vẫn đông đúc như thường lệ.
Lúc này anh cũng đã yên tâm hơn rất nhiều, hiện giờ việc kinh doanh khách sạn Hồng Thái đã được coi như ổn định rồi.
Anh không cần lo lắng gì nữa, chỉ cần lặng lẽ chờ tới ngày khai trương cơ sở mới là được.
Anh nhìn quanh một vòng, cảm thấy khá hài lòng.
Thế là anh quyết định vào thang máy đi lên phòng làm việc.
Anh vừa đẩy cửa bước vào, Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam lập tức đồng loạt quay đầu lại.
“Anh tới rồi”, Vương Vũ Nam vui vẻ reo lên.
Anh bật cười gật đầu đáp lại.
Hàn Thất Thất tỏ vẻ giận dữ trách móc: “Tôi cứ tưởng anh định đem con bỏ chợ rồi cơ đấy”.
Anh lúng túng đáp: “Không thể nào. Tại hai ngày nay tôi đang bận chút việc”.
Nói rồi, anh đi tới ghế ngồi của mình.
Hàn Thất Thất bĩu môi, cũng không nói gì thêm. Thế nhưng trong mắt cô ta lại loé lên tia sáng dị thường.
Anh thoáng bắt gặt ánh mắt ấy, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Vương Vũ Nam nhanh nhẹn nộp lại cho anh tài liệu về tình hình kinh doanh gần đây.
Anh chỉ xem qua một chút. Anh rất tin tưởng cô ấy nên cũng không kiểm tra kỹ càng.
Sau khi xem xong tài liệu, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Anh lấy ra xem thử, nhìn thấy một dãy số lạ.
Đây là…
Anh cau mày, khẽ ấn vào nút nghe máy.
Đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói lanh lảnh: “Có tin tốt cho anh đây!”
Trương Minh Vũ không khỏi giật nảy mình.
Trần Thắng Nam?
Anh nở nụ cười lên tiếng hỏi: “Tin tốt gì thế?”
Cô ta kích động hô lên: “Nếu không có gì thay đổi thì trong vòng một tuần nữa nhà họ Dịch sẽ bị xoá sổ”.
Hự!
Cho dù anh đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không kìm được hít một hơi khí lạnh!
Nhanh như vậy sao?
Anh trợn tròn mắt, khó tin hỏi lại: “Sao cô… làm được vậy?”
Giọng nói đắc ý của Trần Thắng Nam vang lên: “Nếu anh rảnh rỗi có thể tới xem một chút. Còn một vài việc cần anh quyết định đấy”.
Anh hơi nhướng mày, nội tâm dần trở nên hưng phấn.
Trần Thắng Nam… tài giỏi tới vậy sao?
“Được, tôi sẽ qua đó ngay”, anh sảng khoái đồng ý.
Dù sao hiện giờ cũng chẳng có gì để làm…
Anh nhanh chóng cúp máy.
Khoé miệng anh vô thức cong lên, sự phấn khích trong lòng lại càng tăng thêm!
Vương Vũ Nam kinh ngạc hỏi: “Anh lại định đi đâu à?”
Anh cười đáp: “Đúng vậy. Có chút việc cần làm”.
Thế nhưng giọng nói châm chọc của Hàn Thất Thất lại đột nhiên vang lên: “Bận việc hay vội đi gặp người ta vậy hả?”
Hả?
Anh sững sờ.
Đến khi anh quay đầu lại thì trông thấy vẻ mặt tức tối của cô ta!
Cô ta bị sao vậy nhỉ?
Anh do dự một lúc rồi mới lên tiếng đáp: “Tôi đi xử lý việc ở Marmart”.
Hàn Thất Thất bĩu môi trêu ghẹo: “Thật không? Hay là đi gặp ngôi sao nổi tiếng gì đó?”
Ngôi sao nổi tiếng?
Hạ Hâm Điềm…
Anh ngẩn người, lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Sao nghe… chua dữ vậy?
Anh bất lực nói: “Thế cô không tin thì đi theo tôi”.
Dù sao cô ta cũng đã thiết kế xong cho cơ sở mới, bây giờ cũng chẳng có việc gì để làm.
Cô ta kiêu căng hất hàm lên tiếng: “Đi thì đi!”
Nói rồi cô ta đứng bật dậy, khoanh tay trước ngực nhìn anh.
Bộ dạng y hệt chị cả trong giới xã hội đen!
Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn cô ta rồi cất bước đi ra khỏi phòng làm việc.
Thế nhưng anh mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng hét ầm ĩ: “Á!”
Tiếp đó là một tiếng va đập trầm đục vang lên: “Uỳnh!”
Anh không khỏi kinh ngạc.
Chương 255: Nhà họ Dịch xong đời!
Quay đầu nhìn lại, anh phát hiện Hàn Thất Thất mới rồi còn kiêu ngạo ương bướng mà nay đã nằm dài trên mặt đất...
Việc này...
Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc miệng nhìn cô ta.
Vương Vũ Nam bịt chặt miệng, khiếp sợ không thua gì Trương Minh Vũ.
Hàn Thất Thất cứ lặng lẽ nằm dài trên mặt đất, không hề có ý định đứng dậy...
Đôi tay nhỏ trắng trẻo nắm chặt, thân thể cũng đang run lên từng chập.
Trương Minh Vũ cố nén cười, nói: "Ài, con người ấy mà, chớ nên kiêu ngạo quá, bằng không... chậc chậc".
Thân thể Hàn Thất Thất lại run lên kịch liệt hơn.
Vương Vũ Nam cũng cố nhịn cười, lo lắng hỏi: "Thất Thất à, cậu không sao chứ?"
Hàn Thất Thất không buồn đáp, chỉ gục đầu đứng lên, hung hăng xông thẳng ra cửa.
Xấu hổ chết mất thôi!
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đành cất bước đi theo.
Mãi đến khi ra ngoài cửa khách sạn, Hàn Thất Thất mới thấy cơn bỏng rát trên mặt từ từ tan biến.
Trương Minh Vũ không nấn ná thêm, anh ngồi ngay vào chiếc Mercedes màu đen.
Hàn Thất Thất cũng hậm hực ngồi vào xe.
Trương Minh Vũ quay đầu nhìn ra cửa sổ, tâm trạng có vẻ rất vui.
Hàn Thất Thất bất mãn khẽ kêu lên: "Anh cười gì mà cười".
Trương Minh Vũ hơi ngơ ngác.
Mình... vừa cười sao?
Anh biết Hàn Thất Thất đang xấu hổ và bực dọc cần trút ra ngoài, cho nên không quá để ý tới.
Hàn Thất Thất có cảm giác bất lực như vừa đấm vào bông, lòng càng thêm tức giận.
Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, cô ta khoanh tay, hổn hển thở mấy hơi.
Trương Minh Vũ lại nhịn không được, âm thầm chậc lưỡi.
Cô nhỏ này... Tính tình nóng nảy như thế...
Chẳng mấy chốc, chiếc Mercedes đã dừng trước cửa trung tâm thương mại Marmart.
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất xuống xe, đi thẳng vào trong Marmart.
Hàn Thất Thất vẫn tiếp tục nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt hồ nghi.
Đang định tới bàn công việc sao?
Cho tới nay, Hàn Thất Thất vẫn chưa cách nào xác định được.
Vừa đi vào, Trương Minh Vũ đã thấy Trần Thắng Nam đang chờ trong sảnh lớn.
"Ông chủ, anh tới rồi", Trần Thắng Nam khách khí chào.
Trương Minh Vũ gật đầu cười cười.
Dưới sự hướng dẫn của Trần Thắng Nam, ba người tiến thẳng vào thang máy.
Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh một lượt, bấy giờ mới phát hiện mới đầu buổi sáng mà trung tâm thương mại này đã rất đông khách...
Trần Thắng Nam... quả là có năng lực.
Ba người nhanh chóng lên tầng cao nhất.
Trần Thắng Nam đưa ngay Trương Minh Vũ vào phòng làm việc.
Trương Minh Vũ lẳng lặng ngồi vào sau bàn làm việc.
Hàn Thất Thất tìm đại một chỗ, ngồi xuống, ánh mắt hồ nghi vẫn bám theo Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cười nói: "Vừa rồi gọi điện thoại tới nói có tin tốt là tin gì thế?"
Trần Thắng Nam cười đắc ý, nói: "Ông chủ, mời anh xem số liệu này đã".
Nói xong, cô ta đặt một bản tài liệu lên mặt bàn trước mắt Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ mở ra xem.
Hàn Thất Thất mở to mắt nhìn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cuộc gọi vừa rồi... thực sự là của Trần Thắng Nam?
Trương Minh Vũ không chú ý tới cô ta, chỉ lẳng lặng tập trung đọc tài liệu.
Giây lát sau, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên hưng phấn.
Tài liệu này chính là tài liệu về sự tăng trưởng tiêu thụ của trung tâm thương mại Marmart.
Đồng thời trong đó cũng có cả thống kê lợi nhuận của những siêu thị phụ thuộc cấp thấp nữa.
Quan trọng nhất là, trong này còn có cả số liệu thu nhập của trung tâm thương mại bên nhà họ Dịch để so sánh.
Trương Minh Vũ liếc qua, phát hiện số liệu của Marmart đã vượt xa trung tâm thương mại của nhà họ Dịch rồi.
Ngay cả siêu thị tiện lợi cấp thấp nhất cũng đã vượt qua đối thủ!
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Số liệu này, cô lấy đâu ra?"
Trần Thắng Nam cười nói: "Có tiền thì đơn giản thôi mà".
Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên.
Anh chợt phát hiện, cô gái Trần Thắng Nam này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của anh.
Nhưng mà...
Lợi dụng đúng chỗ sẽ là người giúp đỡ.
Lợi dụng không tốt, thì đây chính là một kẻ địch cực mạnh!
Trương Minh Vũ chăm chú nhìn Trần Thắng Nam, lòng cũng nảy sinh một cảm giác phức tạp.
Người này, có dã tâm rất lớn.
Chỉ riêng thủ đoạn bỏ tiền mua chuộc người như thế này đã nói rõ rất nhiều điều.
Chỉ một lát sau, Trương Minh Vũ đặt tài liệu xuống, cười hỏi: "Cái này có thể chứng minh điều gì?"
Mắt Trần Thắng Nam sáng bừng lên, cô ta nói: "Chứng minh trong vòng một tuần, thu nhập của tất cả các trung tâm thương mại nhà họ Dịch sẽ xấp xỉ bằng không".
Giọng điệu của cô ta tràn đầy tự tin.
Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng lặng lẽ nở một nụ cười hài lòng.
Trần Thắng Nam thế nào là chuyện riêng của cô ta.
Nhưng hiện tại, sự phát triển của trung tâm thương mại đã chứng minh năng lực của Trần Thắng Nam.
Trương Minh Vũ cười nói: "Đúng thế, quả thực cô rất mạnh đấy".
Những hoạt động kia, đến cả Trương Minh Vũ nghe cũng thấy dao động, muốn tham gia, huống chi là người khác.
Nhà họ Dịch suy sụp thì toàn bộ các trung tâm thương mại của Hoa Châu sẽ về tay Trương Minh Vũ.
Đến khi đó, sẽ tới lượt nhà họ Hà, và nhà họ Triệu nữa.
Trần Thắng Nam lại nhanh nhẹn trình kế hoạch sắp tới cho Trương Minh Vũ xem qua.
Không có vấn đề gì.
Trương Minh Vũ càng lúc càng tán thưởng tài năng của Trần Thắng Nam.
Trần Thắng Nam càng thêm đắc ý, cô ta cười nói: "Ông chủ, hay là tôi đưa anh đi khảo sát thực địa một chuyến?"
Trương Minh Vũ thoáng chau mày suy nghĩ.
Trong lúc rảnh rỗi, đi xem qua một lượt cũng tốt.
Nghĩ tới đó, anh cười bảo: "Cũng được, tiện thể để tôi xem xem những hoạt động cô tổ chức rốt cuộc ra sao".
Ánh mắt Trần Thắng Nam lại một lần nữa sáng lên.
Lát sau, ba người ra khỏi trung tâm thương mại.
Hàn Thất Thất trước sau chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Ba người ngồi vào chiếc Mercedes.
Long Tam lái xe về phía một siêu thị phụ thuộc.
Nơi đó cách đây không xa, nằm trong một khu dân cư.
Dù sao, siêu thị tiện lợi cấp thấp là phải dựa vào lợi nhuận từ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày mà.
Khu dân cư là lựa chọn tốt nhất.
Chẳng bao lâu sau, xe đã ngừng lại.
Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua, biển hiệu trước cửa siêu thị đề "Siêu thị tiện lợi Marmart".
Siêu thị tiện lợi này cũng rất lớn.
Ngoài cửa, người đến người đi tấp nập liên tục.
Trương Minh Vũ mỉm cười hài lòng.
Mua bán nhộn nhịp thế này, sao có thể không lợi nhuận được?
Trần Thắng Nam cười nói: "Ông chủ, mời theo tôi".
Trương Minh Vũ gật đầu, cất bước đi vào siêu thị.
Anh quét mắt nhìn quanh, nhận thấy, chỉ cần nơi nào có khu trống là sẽ thấy có treo biểu ngữ “Làm thẻ hội viên tặng món xxx”.
Chế độ hội viên...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc dù nói đến chế độ hội viên ở loại siêu thị tiện lợi như nơi này nghe chẳng khác nào nói giỡn, nhưng không thể phủ nhận một điều, chiêu này thực sự có hiệu quả.
Trương Minh Vũ nhanh chóng đi vào khu trung tâm siêu thị.
Anh đưa mắt quan sát xung quanh, thấy các nhân viên đều mặc đồng phục thống nhất, hàng hóa bày bán trong này cũng đa dạng và phong phú.
Trước cửa mỗi quầy hàng đều có rất nhiều người đang đứng xếp hàng.
Dạo qua một vòng, Trương Minh Vũ rất hài lòng.
Phải khẳng định một điều, phương thức kinh doanh của Trần Thắng Nam rất ổn thỏa.
Như vậy xem ra, chuyện lật đổ nhà họ Dịch dường như thực sự... không khó nhỉ!
Nghĩ tới đó, Trương Minh Vũ lại một lần nữa mỉm cười vui vẻ.
Nhưng ngay lúc Trương Minh Vũ đang định quay đầu rời khỏi nơi này, bên trong siêu thị bỗng ồn ào nhốn nháo lên.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Những khách hàng xung quanh cũng đã nghe thấy có chuyện xảy ra, bèn xúm lại xem, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Trần Thắng Nam nhíu mày.
Trương Minh Vũ bình thản nói: "Qua đó xem thế nào".
Trần Thắng Nam gật đầu đồng ý.
Ba người nhanh nhẹn chen vào trong đám đông.
Còn chưa tới gần, họ đã nghe thấy bên trong truyền ra những tiếng kêu khóc.
Đó là một bác gái trung niên...
Ngay sau đó, có tiếng kêu rên vang lên: "Ôi chao ôi, đánh người rồi! Nhân viên Marmart đánh người rồi! Mọi người mau tới mà xem này!"
Trương Minh Vũ lập tức nhíu chặt mày.
Chương 256: Lại một cô em đầu gấu?
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Sắc mặt Trần Thắng Nam cũng nhanh chóng trầm xuống.
Họ thăm dò nhìn qua, thấy có một người phụ nữ trung niên đang ngồi bệt dưới đất, hai tay bưng mặt kêu khóc om sòm.
Bên cạnh bà ta có hai người nhân viên mặc đồng phục Marmart đang lo lắng trấn an.
Nữ nhân viên nôn nóng nói: "Bác gái à, bác làm gì vậy ạ? Chúng cháu còn chưa đụng vào bác mà!"
Bác gái kia tức giận nói: "Cái gì mà chưa đụng vào tôi? Cô không đụng vào tôi thì tôi có thể ngã được à? Sao các người lại dám nói dối trắng trợn thế hả?"
"Chẵng lẽ tôi một đống tuổi rồi còn có thể ăn vạ các người hay sao!"
Bà ta nói năng rất hùng hồn.
Âm thanh nghị luận càng lớn hơn, tất cả đều đang tức giận nhìn hai nhân viên.
Hai nhân viên kia lo lắng vô cùng.
Nam nhân viên hốt hoảng giải thích: "Cháu chỉ kéo tay bác ra thôi mà! Nguyên liệu của chúng cháu đã có quy định cấm đụng vào, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị sẵn, bác sờ vào thì người khác dùng làm sao được nữa ạ?"
Trương Minh Vũ đang nhíu chặt mày, nghe nói thế mới giãn dần ra.
Trần Thắng Nam cũng thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, vô thức liếc nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Cô ta đang rất lo lắng, vốn tới đây chủ yếu là để khoe khoang với Trương Minh Vũ, nào ngờ lại xảy ra loại chuyện này.
Ánh mắt Hàn Thất Thất cũng lóe sáng, lẳng lặng đứng nhìn.
Bác gái kia nôn nóng la lên: "Không chạm vào thì làm sao biết xấu hay tốt? Siêu thị các người định lấy thế chèn ép khách đấy à!"
"Trước đây chưa có nơi nào quy định vậy hết, Marmart các người sao mà lắm quy định thế hả!"
Chỉ hai câu đã quy chụp rất nhiều tội trạng cho Marmart.
Nữ nhân viên sốt ruột nói: "Chúng cháu quy định như thế là để bảo đảm chất lượng hàng hóa trong siêu thị! Chúng cháu phải bảo đảm với khách hàng, mọi thứ bán ra đều sạch sẽ!"
"Bác sờ vào rồi thì khách khác làm sao dùng được nữa ạ".
Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nhếch lên nở một nụ cười.
Hai nhân viên này rất thông minh.
Âm thanh nghị luận hạ thấp rất nhiều, đã có không ít người bắt đầu đứng về phía Marmart.
Trần Thắng Nam cũng tán thưởng nhìn hai nhân viên kia.
"Các người... Các người cậy cơ to bắt nạt khách! Tôi không biết! Các người vừa rồi rõ ràng đã đẩy tôi! Đau quá... tôi đau chết mất!"
Nói đoạn, bác gái kia bắt đầu lăn ra đất khóc lóc om sòm.
Hai nhân viên nóng ruột bối rối không biết làm sao.
Bác gái kia không còn cách nào khác, bà ta vốn cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Hai nhân viên này hoàn toàn không phản ứng theo kế hoạch của bà ta, làm bà ta không biết phải nói tiếp thế nào.
Trương Minh Vũ nhếch môi mỉm cười, cất bước ra ngoài.
Trần Thắng Nam và Hàn Thất Thất cũng yên lặng đi theo.
Hai nhân viên vừa thấy Trần Thắng Nam tới, lập tức vui mừng đứng lên, cung kính nói: "Sếp Trần, cô xem..."
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Không sao, báo cảnh sát đi".
Hả?
Nghe anh nói thế, tất cả đều ngây người.
Tiếng khóc của bác gái kia cũng ngừng bặt.
Báo cảnh sát?
Hai nhân viên nghi hoặc nhìn về phía Trần Thắng Nam.
Trần Thắng Nam cũng cười bảo: "Đây là ông chủ của chúng ta".
Hai nhân viên lập tức lộ vẻ khiếp sợ, vội vã thưa ngay: "Vâng! Để tôi báo cảnh sát ạ!"
Nói xong, một người liền lấy điện thoại di động ra ngay!
Bác gái kia ngồi ngay người lại, sắc mặt đầy hốt hoảng.
Trương Minh Vũ lại nhếch môi cười lạnh.
Anh cảm giác, bác gái này... không phải kẻ đơn giản.
Nhân viên siêu thị đã bắt đầu bấm số gọi đi.
Bác gái kia cũng đã hoàn toàn luống cuống.
Ngay tại lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Đánh người còn dám chủ động báo cảnh sát, thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, chẳng phải các người nên gọi cứu thương trước hay sao?"
Mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên!
Đám đông tách ra, ba người chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Là hai nam một nữ.
Dáng điệu thong dong, phong thái quý phái.
Hai người đàn ông chính là Dịch Thanh Thần và Dịch Thanh Tùng.
Bên cạnh họ là một cô gái đang nhóp nhép kẹo cao su, mặt mũi cũng coi như thanh tú.
Cô ta mặc chiếc quần da kết hợp với chiếc áo T shirt đặc biệt khoa trương.
Đầu tóc cô nàng sặc sỡ đủ màu.
Trương Minh Vũ chau mày, lại một cô em đầu gấu nổi loạn!
Đây chẳng phải chính là một phiên bản Hàn Thất Thất cấp thấp hay sao!
Hàn Thất Thất liếc mắt một cái, lập tức lộ vẻ ghét bỏ.
"Cậu Dịch, hu hu hu, tôi bị người ta đánh, không sống nổi nữa rồi! Cậu giúp tôi với, cậu hãy lấy lại công bằng cho tôi!"
Bác gái thấy thế, lập tức vui mừng hẳn lên, bèn vội kêu la khóc lóc.
Hai tay bà ta còn đập lên mặt đất liên tục.
Nụ cười của Trương Minh Vũ càng thêm rõ nét.
Quả nhiên là nhà họ Dịch giở trò!
Hiển nhiên, nhà họ Dịch đã nhận ra nguy cơ, cho nên mới tìm người tới phá hoại danh tiếng của Marmart.
Tuy thủ đoạn có thể nói là cấp thấp nhưng đây cũng là cách hữu hiệu nhất.
Chỉ tiếc một điều, nhà họ Dịch lại đi thuê một bà giúp việc làm việc này.
Dịch Thanh Thần cố làm ra vẻ công chính, đáy mắt lại lóe lên những tia sáng lạnh.
"Người anh em à, chuyện gì xảy ra vậy? Siêu thị các người sao còn đánh người nhà họ Dịch tôi thế?"
Dịch Thanh Thần nheo mắt, lạnh lẽo nói, lửa giận trong lòng đã điên cuồng bùng lên.
Mối thù lần trước còn chưa báo được đây!
Trương Minh Vũ cười bảo: "Sao anh biết là chúng tôi đánh người?"
Dịch Thanh Tùng tức tối quát to: "Đừng có mà lải nhải vô nghĩa! Ở đây có bao nhiêu người chứng kiến kìa, chả lẽ còn có thể làm giả được?"
Trương Minh Vũ lạnh nhạt nói: "Kế hoạch tốt đấy, chỉ tiếc các người đến chậm quá, mà cũng tìm nhầm người rồi".
"Bác gái này... Diễn không tốt lắm nhỉ".
Anh vừa nói đến đó, Dịch Thanh Thần và Dịch Thanh Tùng lập tức nhíu chặt mày.
"Trương Minh Vũ, anh nói vậy là có ý gì hả? Chẳng lẽ định đổ cho nhà họ Dịch chúng tôi cố tình ăn vạ?", Dịch Thanh Tùng quát lạnh một tiếng.
Dịch Thanh Thần đã nhăn mày, kéo áo Dịch Thanh Tùng một cái.
Sao lại nói thẳng ra như thế...
Trương Minh Vũ cười bảo: "Phải!"
Dịch Thanh Thần cúi đầu liếc nhìn bác gái kia một cái, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.
Sau cùng, Dịch Thanh Thần chỉ có thể cứng rắn nói: "Chớ có nói nhảm nữa, riêng trong việc này, Marmart các người đánh khách là sự thật đúng không?"
"Anh nói xem nên giải quyết thế nào đây?"
Cô nàng đầu gấu kia lạnh lùng nói: "Một cái siêu thị ọp ẹp mà thôi, cần gì phải dong dài như vậy, đập nát đi là xong".
Ái chà!
Trương Minh Vũ chau mày.
Cô nàng đầu gấu này hùng hổ gớm nhỉ...
Dịch Thanh Thần và Dịch Thanh Tùng cũng đã nhếch môi cười lạnh.
Trương Minh Vũ còn chưa kịp lên tiếng, sau lưng đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Chó nhà ai không buộc rọ mõm lại để nó chạy ra sủa lung tung thế?"
Trời!
Mọi người xung quanh tức thì hít mạnh một hơi.
Chửi trắng trợn như vậy?
Tất cả ngó lại theo hướng âm thanh, liền thấy Hàn Thất Thất đang bước ra từ đám đông.
Trương Minh Vũ cũng mỉm cười nhìn cô ta.
Thú vị rồi đây.
Cuộc quyết đấu của các cô nàng đầu gấu.
Cô nàng đầu gấu phiên bản thấp kém híp mắt, lạnh lụng nói: "Mày là chó nhà nào? Dám sủa lung tung với tao à?"
Cô ta vừa thốt ra, Dịch Thanh Tùng và Dịch Thanh Thần đã lập tức khẩn trương ra mặt.
Dịch Thanh Thần vội nói: "Em họ, không thể chửi người đó lung tung được đâu!"
Đùa à!
Đó chính là con gái anh Hoa đấy.
Cô nàng đầu gấu kia cau mày.
Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Ranh con, mày còn non lắm, mấy thứ này, chị đây đã chơi chán rồi".
"Ăn mặc thì không theo kịp trào lưu, trang điểm trông rõ là quê mùa, then chốt là... mày còn nhỏ lắm".
Chữ 'nhỏ' được nhấn đặc biệt rõ ràng!
Chương 257: Đè bẹp
Cô nàng đầu gấu kia ngây người ra.
Mọi người xung quanh cũng trợn mắt nhìn.
Hàn đại tiểu thư... mãi đỉnh!
Sau một giây ngẩn người, cô nàng đầu gấu kia bắt đầu run rẩy, vô thức ưỡn ngực lên.
Nhưng khi đưa mắt nhìn sang vóc người Hàn Thất Thất, cô ta tự ti rụt cổ.
Trương Minh Vũkhông khỏi lắc đầu cười.
Gặp phải Hàn Thất Thất coi như nỗi bất hạnh lớn lao trong đời cô nàng này...
Lát sau, cô nàng đầu gấu kia mới giận dữ quát lên: "Mày là đứa nào? Mày cũng xứng lên mặt với chị đây chắc?"
Cô ta vừa nói xong, Dịch Thanh Tùng và Dịch Thanh Thần đã trợn tròn mắt.
Nã pháo nhầm người rồi! Nhằm vào Trương Minh Vũ ấy chứ!
Ánh mắt Hàn Thất Thất lóe lên lạnh lẽo: "Ái chà, người nhà họ Dịch oai phong ghê nhỉ!"
Dịch Thanh Thần chết lặng trong lòng.
Thôi xong!
Cô nàng đầu gấu kia lại ngạo nghễ nói: "Liên quan gì đến nhà họ Dịch! Tao là người nhà họ Tôn ở Tĩnh Châu! Mày là đứa nào? Báo tên họ ra xem!"
Tĩnh Châu?
Trương Minh Vũ hơi chau mày.
Anh nhớ Chu Vân Phong cũng là người Tĩnh Châu!
Dịch Thanh Thần thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Thất Thất lại cau mày, giễu cợt hỏi: "Thì ra là người của một gia tộc cỏn con như họ Tôn à".
Nói đoạn, Hàn Thất Thất khoanh tay, hất mặt đầy kiêu căng.
Tôn Vũ Phỉ lạnh lùng quát to: "Ngông cuồng quá nhỉ! Mày là con cái nhà nào?"
Hàn Thất Thất đắc ý đáp: "Nhà họ Hàn ở Ninh Châu, hoặc có thể nói là... nhà họ Chu ở Tĩnh Châu".
Lời này vừa được thốt ra, Tôn Vũ Phỉ lập tức ngây người.
Nhà họ Chu?
Ánh mắt Tôn Vũ Phỉ thoáng hiện lên một tia hốt hoảng, người cũng đã chết sững tại trận.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, chợt thấy thương cho cô nàng Tôn Vũ Phỉ này.
Vóc dáng, bị đè bẹp.
Nhan sắc, bị đè bẹp.
Tranh tài miệng lưỡi, bị đè bẹp.
Giờ đến cả gia thế cũng bị đè bẹp.
"Tôi..."
Tôn Vũ Phỉ mấp máy miệng liên tục nhưng không sao thốt lên được một câu trọn vẹn.
Hàn Thất Thất khinh thường liếc mắt một cái, hứng thú đã bay biến.
Đám người xung quanh cũng giễu cợt nhìn về phía Tôn Vũ Phỉ.
Vốn tưởng rằng đây là thời điểm bắt đầu, nào ngờ đã là thời khắc kết thúc.
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, anh cười bảo: "Thôi được rồi Thất Thất, báo cảnh sát đi".
Báo cảnh sát?
Sao lại báo cảnh sát nữa?
Đám đông xúm xít xung quanh đã ngây ra.
Dịch Thanh Thần nhăn mày.
Kế hoạch lần này vốn chỉ định khiến cho danh tiếng của Marmart bị ảnh hưởng đôi chút mà thôi.
Nhưng hắn ta không ngờ tới đây lại đụng phải Trương Minh Vũ.
Dịch Thanh Tùng tức giận quát lớn: "Mặt mũi của Marmart các người lớn như vậy cơ à? Đánh người xong còn muốn báo cảnh sát? Vừa ăn cướp vừa la làng à?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Mặt mũi của Marmart có lớn hay không tôi không biết, nhưng nếu anh còn dám nói năng với tôi như vậy thêm nữa thì mặt anh nhất định sẽ to thêm đấy".
"Anh..."
Dịch Thanh Tùng giận tím mặt.
Hắn ta đang định nói gì thêm, Dịch Thanh Thần đứng bên đã vội ngăn lại.
Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh.
Anh đã có kế hoạch mới!
Đối với anh, người nhà họ Dịch này chính là cây rụng tiền di động!
Dịch Thanh Thần lạnh lùng nói: "Người anh em Trương Minh Vũ, Marmart của các người ra tay đánh khách trước, ở đây có rất nhiều người chứng kiến, vậy mà hiện giờ đến cả một lời công bằng cũng không cho người ta được, như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?"
"Nếu siêu thị của các người làm ăn kiểu này, về sau ai dám tới đây mua sắm?"
"Nhà họ Dịch chúng tôi thì thôi không nói, nhưng nếu là người khác, thái độ của các người cũng như thế này sao?"
Hắn ta vừa nói đến đó, xung quanh lập tức xôn xao ồn ào.
Đám đông chỉ trỏ bàn tán, sắc mặt cũng dần lộ vẻ giận dữ.
Trương Minh Vũ chau mày.
Phải khẳng định một câu, gã Dịch Thanh Thần này quả thật cũng có khả năng, nói vài câu đã kéo các khách về cùng chiến tuyến với mình.
Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Vậy thì mời mọi người đừng đi vội, Marmart chúng tôi rốt cuộc có đánh khách thật không, đợi đội bảo vệ tới là biết liền".
Nói xong, anh nhẹ nhàng phất tay, thong thả bảo: "Báo cảnh sát đi".
Trần Thắng Nam lấy ngay điện thoại ra.
Dịch Thanh Thần lại lạnh giọng quát lên: "Khoan đã!"
Đầu óc hắn ta lúc này đã hết sức hỗn loạn.
Kế hoạch của hắn ta rất đơn giản và rõ ràng, nhưng Trương Minh Vũ lại không hành động theo dự tính.
Hiện tại đã tiến triển đến nước này, người của đội bảo vệ chưa tới, mà cái tội đánh khách cũng không cách nào quy chụp cho Trương Minh Vũ.
Dịch Thanh Thần đang hết sức nôn nóng.
Tôn Vũ Phỉ híp mắt, sắc mặt lộ vẻ tức tối. Nhưng Hàn Thất Thất đang đứng ngay bên kia, cô ta không dám bùng nổ.
Nhà họ Chu rất có quyền hành, nhà họ Tôn cô ta không dám động đến.
Trương Minh Vũ cười bảo: "Sao vậy? Anh Dịch đây còn có chuyện gì muốn nói sao?"
Dịch Thanh Thần cắn chặt răng, lạnh nhạt nói: "Vốn chúng tôi chỉ muốn các người nói câu xin lỗi là coi như xong, nhưng xem ra các người thật sự không có ý định xin lỗi".
"Thôi đành vậy, chỉ trách quan hệ giữa hai chúng ta vốn quá thân thiết".
"Chuyện này coi như dừng ở đây đi".
Hắn ta không còn cách nào, đành phải từ bỏ cơ hội này.
Bởi nếu người bên đội bảo vệ tới, kết quả thế nào khó mà nói được.
Thân phận của hắn ta có thể hù được người của Marmart nhưng lại không hù được Trương Minh Vũ.
Nói xong, Dịch Thanh Thần liền vung tay định bỏ đi.
Tuy rất không cam lòng nhưng Dịch Thanh Tùng và Tôn Vũ Phỉ cũng đành quay người, chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng đúng lúc này, Trương Minh Vũ lại nói: "Đừng đi, cậu Dịch nể tình như thế, tôi đây không nhận nổi đâu".
"Chuyện này, nhất định phải làm cho rõ".
Không làm rõ ràng mọi chuyện, danh dự của Marmart bị bôi nhọ thì phải làm sao?
"Anh..."
Dịch Thanh Thần dừng bước, lòng cũng bốc hỏa.
Dịch Thanh Tùng nổi giận gầm lên: "Trương Minh Vũ, bọn này đã nể mặt anh lắm rồi, đừng có không biết điều! Anh còn muốn thế nào nữa hả..."
Nhưng không đợi hắn ta nói hết câu, một âm thanh vang dội đã cắt ngang lời hắn ta: "Bốp!"
Trời đất!
Ngay sau đó, đám đông lập tức hít hà thật mạnh.
Trúng một cái tát như trời giáng, Dịch Thanh Tùng bay lệch ra ngoài.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Trương Minh Vũ mất hứng nói: "Đã bảo với anh là đừng có nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó mà".
"Mày..."
Sắc mặt Dịch Thanh Tùng đã âm trầm nặng trịch như đeo đá.
Quả nhiên, mặt cũng sưng to lên!
Dịch Thanh Thần giận dữ quát to: "Trương Minh Vũ! Thế này là Marmart các người đánh khách đúng không?"
Đám người đứng xung quanh cũng đều mở to mắt xem.
Trương Minh Vũ cười cười, vỗ tay nói: "Dĩ nhiên Marmart chúng tôi không đánh khách hàng, nhưng các người... rõ ràng không phải khách mà".
"Hiện tại tôi đang rất hoài nghi bác gái này là người do nhà họ Dịch các vị phái tới bôi xấu danh tiếng của chúng tôi, vì thế... các người ở lại đây chờ đi, người của đội bảo vệ sắp đến rồi".
Chuyện đó...
Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều trừng to mắt.
Mắt Trần Thắng Nam lại sáng rực lên.
Hàn Thất Thất cũng nhếch miệng nở một nụ cười đắc ý.
Dịch Thanh Thần siết chặt nắm tay, phẫn nộ quát: "Anh đừng có nói bậy! Rõ ràng người nhà họ Dịch tôi bị các người đánh!"
Trương Minh Vũ cười cười châm chọc: "Người vừa bị đánh, hai cậu ấm nhà họ Dịch liền tới ngay, có chuyện trùng hợp như vậy sao?"
"Hay là... hai cậu ấm nhà giàu các người hôm nay ra siêu thị mua thức ăn?"
Dịch Thanh Thần đã nghẹn lời: "Tôi..."
Bác gái đang ngồi bệt trên đất cũng bắt đầu lộ vẻ khẩn trương.
Trương Minh Vũ cúi đầu, cười nói với bà ta: "Bác gái này, giờ tôi cho bác một cơ hội, nếu bác nói thật, tôi sẽ không báo cảnh sát".
"Nhưng nếu không nói thật, vậy thì chúng ta chờ đội bảo vệ tới đi".
"Chỗ này chúng tôi có camera giám sát, nhân viên của tôi có đánh bác hay không, tôi nghĩ chính bác biết rõ hơn ai hết, đúng không nào?"
"Nếu bác nói dối, tội này chính là tội bôi nhọ danh dự, phải vào tù đấy, biết không?"
Anh vừa dứt lời, bác gái kia lập tức trợn tròn mắt.
Đám Dịch Thanh Thần cũng đều căng thẳng cả người.
Ngay sau đó, bác gái kia hốt hoảng la to: "Tôi không thể ngồi tù!"
Chương 258: Bệnh nặng?
Âm thanh bén nhọn vang lên khiến mọi người ở đây đều giật nảy mình.
Dịch Thanh Thần và Dịch Thanh Tùng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hoang mang hốt hoảng.
Việc này...
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Nếu không nói thật thì nhất định phải vào tù".
Bác gái kia bắt đầu run lên, sắc mặt cũng đờ đẫn cả ra.
"Không được, tôi không thể vào tù được!"
Bà ta lắc lắc đầu, lẩm bẩm: "Con tôi còn đang đi lính, sắp chuyển nghề rồi, tôi không thể vào tù! Tôi không thể vào tù được!"
Nói đoạn, bà ta khóc nấc lên.
Trương Minh Vũ cũng ngây người ra.
Anh không ngờ, mình chỉ nói một câu đã khiến người này phản ứng dữ dội như vậy.
Ngay sau đó, bác gái kia bèn quay người quỳ sụp xuống trước mặt Dịch Thanh Thần.
"Cậu cả, xin lỗi cậu, tôi thực sự không thể vào tù được, tôi không thể làm liên lụy đến con tôi, xin lỗi cậu!"
Nói xong, bà ta dập đầu lạy Dịch Thanh Thần một cái.
Dịch Thanh Thần đã choáng váng, một dự cảm tồi tệ nảy lên trong lòng.
Nhưng không còn kịp nữa rồi, bác gái kia đã quay người lại phía Trương Minh Vũ, thành khẩn nói: "Ông chủ, xin đừng báo cảnh sát! Tôi xin khai thật!"
"Tôi là người giúp việc cho nhà họ Dịch, cậu cả bảo tôi tới đây giả vờ bị nhân viên đánh. Cậu ấy bảo tôi hãy tìm mọi cách để khiến danh dự của Marmart bị hủy hoại".
"Sau đó, trung tâm thương mại của nhà họ Dịch có thể khôi phục lại, con tôi cũng có thể kiếm được việc làm ở nhà họ Dịch".
Nói xong, bác gái đã khóc nấc lên.
Đám đông xung quanh ngẩn người trước biến cố này, ngay sau đó, ai nấy đều phừng phừng lửa giận.
"Sao nhà họ Dịch có thể làm như vậy nhỉ, thật sự là quá vô liêm sỉ!"
"Biết trung tâm thương mại nhà mình không cạnh tranh nổi với Marmart cho nên muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu này hại người ta? Kinh tởm!"
"Trước tôi còn hay tới trung tâm thương mại của nhà họ Dịch để mua sắm đấy, không ngờ bọn họ lại hành xử vô liêm sỉ như thế này! Tôi sẽ không bao giờ tới đó nữa!"
...
Tiếng dè bỉu khinh thường xôn xao khắp nơi.
Ánh mắt Trần Thắng Nam đã cháy lên đầy cuồng nhiệt.
Chỉ với vài câu ngắn ngủi, tình thế đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Trương Minh Vũ... thật quá lợi hại.
Hàn Thất Thất cũng vô cùng khâm phục, mắt sáng lóng lánh nhìn Trương Minh Vũ.
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn còn đang hoang mang mờ mịt.
Anh vốn chỉ định hù dọa bác gái này đôi câu, không ngờ... lại thu hoạch trái ngọt ngoài ý muốn.
Dịch Thanh Thần và Dịch Thanh Tùng đã hoàn toàn chết sững.
Những âm thanh nghị luận quanh đó như hóa thành những mũi kim, đâm vào tim bọn họ.
Muốn chơi xấu người ta lại thành mất cả chì lẫn chài!
Cuối cùng, đã chẳng làm gì được Marmart lại khiến cho danh dự của nhà họ Dịch cũng bị hủy hoại!
Dịch Thanh Thần híp mắt, lửa giận đã hừng hực cháy lên trong mắt.
Mọi chuyện đều bị Trương Minh Vũ một tay làm hỏng!
Hồi lâu sau, Dịch Thanh Thần mới lạnh lùng rít lên: "Chúng ta đi thôi!"
Nói đoạn, hắn ta quay đầu định bỏ đi.
Trương Minh Vũ lại cười cười, ngăn cản: "Phỉ báng danh dự của Marmart chúng tôi xong còn nghĩ cứ thế bỏ đi?"
Ba người kia lập tức ngừng lại.
Lửa giận trong lòng Dịch Thanh Thần đã phừng phừng thiêu đốt, hắn ta lạnh lùng quát to: "Anh còn muốn thế nào?"
Trương Minh Vũ nhếch mép cười bảo: "Hoặc là báo cảnh sát để họ xử lí, hoặc là bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng tôi, anh tự chọn một cách đi".
Bác gái kia nôn nóng, sợ hãi nói ngay: "Đừng báo cảnh sát! Đừng báo cảnh sát mà! Tôi cầu xin cậu đó".
Nói đến đó, bà ta còn quỳ ngay xuống trước mặt Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lúng túng nhìn bà ta, anh chỉ định dọa Dịch Thanh Thần thôi mà!
Nhưng lúc này, anh không thể giải thích với bà ta được.
Khóe miệng Dịch Thanh Thần giật giật liên hồi.
Lại đòi tiền!
Nhưng nếu để bọn Trương Minh Vũ báo cảnh sát, danh tiếng của nhà họ Dịch sẽ thực sự bị hủy hoại trong thoáng chốc!
Im lặng hồi lâu, Dịch Thanh Thần mới nghiến răng nghiến lợi: "Bao nhiêu tiền?"
Trương Minh Vũ nói ngay: "Năm mươi triệu".
Trời!
Khắp nơi liên tiếp vang lên tiếng hít hà.
Dịch Thanh Thần cũng run cả người lên.
Nhiều như vậy!
Trương Minh Vũ tiếp tục cười bảo: "Nếu anh Dịch đây không chấp nhận được thì cũng không cần miễn cưỡng đâu".
"Thắng Nam, báo cảnh sát đi".
Trần Thắng Nam cung kính thưa: "Vâng".
Nói đoạn, cô ta liền mở điện thoại di động.
"Đủ rồi!"
Dịch Thanh Thần quát khẽ một tiếng, nắm tay đã run lên bần bật.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười lạnh.
Anh không nóng vội, cứ lẳng lặng đứng chờ.
Hồi lâu sau, Dịch Thanh Thần lạnh lùng nói: "Được, tôi sẽ bồi thường!"
Dịch Thanh Tùng nôn nóng nói: "Anh cả..."
Hắn ta chưa kịp nói gì thêm, Dịch Thanh Thần đã cắt ngang.
Dịch Thanh Thần lạnh lẽo liếc nhìn bác gái kia một cái, con ngươi lóe lên ý muốn giết người!
Thứ ăn cây táo rào cây sung!
Nhưng cuối cùng, Dịch Thanh Thần cũng không thể nói thêm gì.
Hắn ta biết, đội bảo vệ mà tới đây, tình thế sẽ vô cùng bất ổn đối với nhà họ Dịch.
Trương Minh Vũ lại ha hả cười nói: "À đúng rồi anh Dịch này, lần trước anh còn nợ tôi một ít tiền nhỉ? Lần này hay là thanh toán luôn đi".
Dịch Thanh Thần đã nghiến chặt răng đến độ muốn gãy cả ra rồi.
Lát sau, hắn ta mới nhỏ giọng hỏi Dịch Thanh Tùng: "Em còn bao nhiêu tiền?"
Dịch Thanh Tùng lập tức lộ vẻ nôn nóng.
Không biết Dịch Thanh Thần rỉ tai hắn ta điều gì, Dịch Thanh Tùng mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Sau đó, Dịch Thanh Tùng lấy chi phiếu ra, điền số tiền vào.
Trương Minh Vũ vui vẻ nhận lấy, lòng càng thêm kích động.
Dịch Thanh Thần quả đúng là thần tài của anh.
Xong xuôi, ba người kia hậm hực bỏ đi.
Trước khi đi, Tần Vũ Phỉ còn hung hăng trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất một cái.
Nhưng Trương Minh Vũ chẳng hề để ý tới cô ta.
Lúc này, mọi sự chú ý của anh đều đặt cả lên tấm chi phiếu.
Một núi tiền đấy!
Khi anh cúi đầu nhìn, lại phát hiện bác gái kia vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất.
Haiz.
Nụ cười trên môi dần tắt, Trương Minh Vũ thấy lòng chua xót.
Người sống trên đời, ai cũng có mối quan tâm riêng.
Vì con trai mình mà...
Trương Minh Vũ bình thản nói: "Bác cũng về đi thôi, sau này thành thật mà sống, con trai bác chắc chắn không cần bác giúp điều gì đâu, bác không cản trở đã là tốt lắm rồi".
Bác gái kia vô cùng kích động, cảm kích nói: "Vâng, cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!"
Nói xong, bà ta vội quay đầu rời đi, nước mắt nước mũi đã tèm lem khắp mặt.
Trương Minh Vũ nhìn theo hồi lâu mới chậm rãi bình tâm trở lại.
Nếu sư phụ ở đây...
Haiz.
Anh lại một lần nữa thở dài.
Khi ngẩng đầu, Trương Minh Vũ mới phát hiện đám đông vẫn còn xúm xít quanh đây.
Anh không quá lo lắng về việc hôm nay.
Sự việc đã được làm rõ, danh dự của Marmart chắc chắn sẽ không chịu ảnh hưởng gì.
Hơn nữa, âm mưu này coi như đã làm nhà họ Dịch mất sạch danh dự, ngược lại, bên bị hại là Marmart lại nhận được thêm không ít khách hàng.
Trương Minh Vũ càng nghĩ càng hưng phấn, sau đó anh lớn tiếng hô: "Mọi người cứ thỏa thích mua sắm đi, vừa rồi có chút chuyện nhỏ đã gây ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, hôm nay toàn bộ sản phẩm trong này đều giảm giá 20%".
"Hay quá!"
Một giây sau, khắp siêu thị bùng lên tiếng hoan hô hào hứng.
Tất cả mọi người đều hưng phấn.
Trương Minh Vũ thỏa mãn cười nhẹ.
Rắc rối đã được giải quyết, anh bèn dẫn Trần Thắng Nam và Hàn Thất Thất rời khỏi siêu thị.
Ngày hôm nay, danh tiếng Marmart vang xa!
Trung tâm thương mại của nhà họ Dịch hoàn toàn suy sụp.
Ba người nhanh chóng ra khỏi khu siêu thị.
Trần Thắng Nam áy náy nói: "Ông chủ, xin lỗi, vốn định..."
Trương Minh Vũ cũng hiểu ý cô ta định nói, bèn cười bảo: "Không việc gì, hôm nay mà không tới, chỉ sợ Marmart chúng ta sẽ thật sự chịu thiệt đấy".
Trần Thắng Nam nặng nề gật đầu.
Lúc này, điện thoại của Hàn Thất Thất bỗng reo vang.
Cô ta nhanh chóng nhận cuộc gọi, đầu bên kia nói nhanh gì đó.
Con ngươi Hàn Thất Thất chợt co rút lại, nôn nóng kêu lên: "Cái gì? Mẹ ngất xỉu rồi?"
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ nhăn mày.
Một giây sau, Hàn Thất Thất hốt hoảng cúp điện thoại.
Trương Minh Vũ nôn nóng nói: "Lên xe đi!"
Hàn Thất Thất nặng nề gật đầu.
Trần Thắng Nam muốn đuổi theo nhưng Trương Minh Vũ đã ngăn lại.
"Sự việc ngày hôm nay nhất định phải tuyên truyền ra ngoài rộng một chút, cô đi xử lí chuyện này đi", Trương Minh Vũ nghiêm nghị nói.
"Vâng!"
Trần Thắng Nam cung kính đáp.
Xe nhanh chóng lao vút đi, hướng thẳng về phía đại viện nhà họ Hàn.
Tới nơi, Hàn Thất Thất xuống xe, sải chân chạy vọt vào trong sân.
Trương Minh Vũ cũng theo sát cô ta.
Chu Cửu Yến rất tốt với anh, hơn nữa, người đó còn là mẹ của Hàn Thất Thất.
Khi hai người tới biệt thự, trong sân đã có hai chiếc siêu xe đỗ ở đó từ bao giờ.
Hàn Thất Thất đẩy cửa đi vào, lo lắng gọi to: "Mẹ!"
Tiếng gọi nghe như tiếng nức nở!
Hàn Thiên Hoa vội vã giơ ngón tay ra hiệu trật tự, nạt khẽ: "Chuyên gia đang kiểm tra đấy, đừng làm bọn họ bị kinh động".
Hàn Thất Thất vội vàng bụm miệng, nhưng nước mắt đã không cầm được, cứ tí tách chảy xuống.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu quan sát, phát hiện trong phòng khách đã khá đông người.
Ngoài Hàn Thiên Hoa và Hàn Thất Thất còn có thêm ba ông cụ mặc áo dài trắng.
Cả ba đều đã hoa râm, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, trông rất uy nghiêm.
Hàn Thiên Hoa cười khổ, nói: "Minh Vũ, cháu cũng tới à".
Trương Minh Vũ gật đầu cười cười.
Trong phòng khách, bầu không khí lại trở nên trầm mặc và nặng nề.
Mấy ông cụ dửng dưng liếc nhìn Trương Minh Vũ một cái, sắc mặt rất ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ không có tâm tư để ý tới điều này.
Hàn Thất Thất đang lo lắng khôn nguôi, liên tục đi qua đi lại trong sảnh.
Quen biết đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy Hàn Thất Thất lo lắng đến thế.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng, trường hợp này anh cũng không giúp gì được cô ta.
Bởi Liễu Thanh Duyệt hiện cũng không có ở đây...
Từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí trong phòng khách càng lúc càng nặng nề.
Chỉ có Hàn Thất Thất vẫn đang không ngừng bước qua bước lại.
Ánh mắt cô ta chất đầy lo âu.
Két!
Bỗng trên lầu hai vọng xuống tiếng mở cửa.
Hàn Thiên Hoa lập tức đứng dậy.
Trương Minh Vũ cũng ngẩng lên nhìn, một ông cụ râu bạc đang đi xuống.
Người này trông có đôi phần cao quý thoát tục.
Hàn Thiên Hoa nôn nóng xông tới, hỏi: "Cụ Lý, vợ tôi, cô ấy..."
Hàn Thất Thất cũng lo lắng nhìn chăm chăm vào Lý Bá Tường.
Lý Bá Tường lắc đầu, thở dài một tiếng.
Hàn Thất Thất chững cả người lại.
Hồi lâu sau, Lý Bá Tường mới lại cất lời: "Ông Hàn, bệnh của bà nhà đã..."
"Suy tim bẩm sinh, hiện giờ bệnh tình đã đến thời kì nguy cấp, không cách nào trị tận gốc được".
Hàn Thiên Hoa ngây ngẩn cả người.
Hàn Thất Thất cũng choáng váng, loạng choạng lùi lại mấy bước, suýt thì té lăn xuống đất.
Trương Minh Vũ nhanh tay đỡ được Hàn Thất Thất trước khi cô ta ngã.
Hàn Thiên Hoa kích động hỏi: "Cụ Lý, lẽ nào không còn biện pháp gì sao?"
Lý Bá Tường lắc đầu thở dài, nói: "Loại bệnh này hiện nay còn chưa có biện pháp nào chữa được, ông Hàn, hiện giờ điều quan trọng nhất là phải đánh thức bà nhà dậy".
"Nếu trong vòng một ngày bà nhà không tỉnh thì sẽ rất nguy hiểm".
Ầm!
Trong đầu Hàn Thất Thất như vừa có thứ gì nổ tung.
Hàn Thiên Hoa cũng đã hoàn toàn ngây dại.
Ông lo lắng hỏi: "Vậy... vậy làm sao mới đánh thức được cô ấy?"
Lý Bá Tường lắc đầu, thở dài một tiếng: "Việc này lão phu cũng bất lực, bởi hiện giờ bà nhà không chịu được bất kì kích thích nào nữa, nếu không, hậu quả thế nào không ai lường trước được, cho nên... Haiz".
Cuối cùng, ông cụ lại thở dài một tiếng.
Hàn Thất Thất đã hoàn toàn choáng váng, đôi hàng lệ lặng lẽ chảy dài trên má, lại không nức nở được một tiếng.
Trương Minh Vũ cũng đã nghe ra.
Ý của ông cụ là, chính ông cụ cũng không dám động vào bệnh nhân này.
Bệnh suy tim bẩm sinh?
Trương Minh Vũ nhăn mày suy tư.
Hàn Thiên Hoa nặng nề nói: "Các vị ở đây đều là những chuyên gia tài năng bậc nhất của khoa tim mạch, chẳng lẽ... không ai có cách nào khác sao?"
Lý Bá Tường thở dài.
Một ông cụ hói đầu đứng lên, nghiêm nghị nói: "Ông Hàn, tôi xin nói thẳng, bà nhà có thể sống đến bây giờ đã là một kì tích rồi, hiện bệnh tình đã đến thời kì cuối..."
"Trừ khi thần y Thanh Duyệt đích thân tới, bằng không..."
Trương Minh Vũ sửng sốt cả người.
Lại là thần y Thanh Duyệt?
Chị tư giỏi đến vậy sao?
Hàn Thiên Hoa kích động hỏi: "Thần y Thanh Duyệt? Xin hỏi có thể tìm cô ấy ở đâu?"
Mấy ông cụ đều lắc đầu, thở dài.
Thần y...
Đám phàm phu tục tử bọn họ thì làm gì có cơ hội tiếp xúc?
Trương Minh Vũ muốn nói gì đó, nhưng nghĩ cẩn thận lại, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Hiện Liễu Thanh Duyệt ở đâu, anh còn chưa biết.
Nếu chẳng may đã nhận lời mà Liễu Thanh Duyệt lại không về được...
Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ quay đầu ra khỏi phòng khách.
Không ai để ý đến hành vi khác thường của anh.
Ra ngoài, Trương Minh Vũ tìm một góc nhỏ, bấm số điện thoại của Liễu Thanh Duyệt.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Em trai thối, nhớ chị rồi?"
Trương Minh Vũ không kìm lòng được, bèn nở một nụ cười vui vẻ.
Có mấy người chị gái, thật là tốt...
Trương Minh Vũ cười bảo: "Lúc nào cũng nhớ chị mà chị tư, bao giờ chị mới về được?"
Liễu Thanh Duyệtkhông vui, nói thẳng: "Thôi đi, em là thế nào chị còn không biết chắc, có chuyện gì thì nói nhanh lên, chị tư em còn đang bận đấy".
Trương Minh Vũ ngẩn ra, ngại ngùng nói: "Hì hì... Vậy em nói luôn nhé, chị tư có biết chứng suy tim bẩm sinh không?"
Liễu Thanh Duyệt sẵng giọng: "Mau nói đi, em còn biết, chẳng lẽ chị em lại không biết?"
Trương Minh Vũ vui mừng, tiếp tục nói: "Có người mắc chứng bệnh này, hình như đã đến thời kì cuối, hiện tại đã hôn mê".
"Bác sĩ nói hiện giờ không thể tùy tiện làm bệnh nhân bị kinh động, còn nói phải tìm cách khiến bệnh nhân mau chóng tỉnh lại".
"Vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Liễu Thanh Duyệt trầm ngâm một lát rồi nói: "Quả thật cũng có người đồn như thế, nhưng cho tới nay chị chưa từng thấy nếu bị kinh động sẽ như thế nào".
Trương Minh Vũ nôn nóng, vội vàng hỏi: "... Chị có thể chữa được không?"
Liễu Thanh Duyệt thản nhiên đáp: "Được chứ".
Hử?
Thản nhiên như vậy luôn?
Trương Minh Vũ lập tức vui mừng quá đỗi.
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thêm, Liễu Thanh Duyệt đã tiếp tục: "Có điều, đợi đến khi chị tới được, có khi người bệnh đã thối ra rồi ấy, hiện giờ chị không về được đâu".
Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức giật giật mấy cái, anh nói: "Vậy bây giờ phải làm thế nào ạ? Chị tư, chị giúp một chút đi mà".
Liễu Thanh Duyệt bất mãn nói: "Được rồi được rồi, đứa em hư đốn này, chị chưa từng thấy em quan tâm chị như vậy đâu đấy".
"Thế này đi, chị dạy em tìm một huyệt vị, sau đó em kiếm cây châm bạc đâm vào, như thế bệnh nhân sẽ tỉnh".
"Sau khi tỉnh lại, nếu bệnh không tái phát thì hẳn còn có thể kéo dài được một thời gian, còn lại đợi chị về hẵng nói tiếp đi".
Trương Minh Vũ ngạc nhiên: "Thật ạ?"
Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng dạy cho Trương Minh Vũ biện pháp tìm huyệt đạo kia.
Trương Minh Vũ hào hứng cúp điện thoại, chạy vọt vào trong biệt thự.
Anh luôn vô cùng tin tưởng khả năng của Liễu Thanh Duyệt.
Sau khi đi vào, đối mặt với không khí trầm lặng trong phòng khách, nụ cười trên mặt anh thật quá khác thường.
Trương Minh Vũ hơi lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tôi có thể cứu người!
Vui vẻ chút không được à?
Chương 260: Tôi không chữa được, cậu chữa được chắc?
Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh vội vàng ngoắc tay với Hàn Thất Thất.
Hàn Thất Thất mặt mày ủ dột đi tới.
Trương Minh Vũ kích động thì thầm: "Tôi có thể làm mẹ cô tỉnh lại đấy!"
Con ngươi Hàn Thất Thất bỗng nhiên co rút, cô ta khiếp sợ la lớn: "Anh có thể cứu mẹ tôi?"
Giọng nói kích động khiến mọi người giật nảy mình!
Một giây sau, mọi người lập tức nhìn về phía Trương Minh Vũ!
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co quắp!
Cô nói làm quái gì?
Cái này... ai tin được chứ!
"Vớ vẩn!"
Giọng nói lạnh lùng vang lên!
Quả nhiên...
Trương Minh Vũ bất lực thở dài.
Lý Bá Tường lạnh lùng quát: "Sao có thể lấy chuyện này ra để đùa giỡn! Ngay cả chúng tôi còn không dám đùa, cậu ta còn chẳng biết y thuật, sao có thể làm bừa được chứ!"
Một ông cụ khác cũng phụ họa theo: "Đúng vậy! Ông Hàn mời khách từ đâu đến vậy, sao dám nói ra những lời ngông cuồng như thế!"
Hàn Thiên Hoa ngẩn người, há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Hàn Thất Thất không thèm để ý, cô ta kích động nói: "Trương Minh Vũ, anh... anh thật sự có thể khiến mẹ em tỉnh dậy sao?"
Cô ta vô cùng tin tưởng Trương Minh Vũ!
Quan trọng nhất là phải mau chóng nghĩ cách gọi Chu Cửu Yến dậy!
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Ừ... có thể..."
Anh vừa nói vừa cảm thấy hơi chột dạ.
Mặc dù anh tin Liễu Thanh Duyệt vô điều kiện, nhưng dù sao mấy người trong ngành còn đang đứng đây xem đó...
Hàn Thất Thất không hề do dự nói: "Vậy anh mau lên! Mau gọi mẹ em dậy!"
Nói xong liền kéo tay Trương Minh Vũ lên tầng hai.
Lý Bá Tường tức giận gầm lên: "Cô Hàn, cô nói vớ vẩn gì vậy!"
Hàn Thất Thất dừng bước, mặt lộ vẻ tức giận.
Lý Bá Tường vội vàng ngẩng đầu nói: "Ông Hàn, chuyện này không được! Nhỡ may kinh động đến bà nhà thì ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ!"
Hàn Thiên Hoa nhíu mày, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, nói nói: "Hay là... đợi bọn họ đi rồi chúng ta mới ra tay?"
Hàn Thiên Hoa nhíu mày, không biết nên làm thế nào nữa.
Mấy ông cụ híp mắt, hung ác nhìn Trương Minh Vũ!
Hành vi như vậy rõ ràng lén lút!
Tên này rõ ràng là lang băm, chuyên môn lừa tiền người ta!
Hàn Thất Thất lo lắng nói: "Đợi bọn họ đi làm gì? Mau đánh thức mẹ em dậy mới là chuyện quan trọng nhất!"
Trương Minh Vũ vội vàng nháy mắt ra hiệu.
Lúng túng quá!
Cảnh này trong mắt Hàn Thất Thất lại ra một ý khác.
Hàn Thất Thất nhíu mày, lạnh lùng nói: "Được rồi, không cần đến mấy người nữa, mấy người đi được rồi".
Nói xong liền vẫy tay về phía mấy ông cụ.
Hít!
Xung quanh vang lên tiếng hít sâu!
Hàn Thiên Hoa sững sờ!
Nói năng kiểu gì vậy...
Lý Bá Tường và mấy người kia lộ vẻ tức giận!
"Cô Hàn, cô... nói cái gì vậy?", Lý Bá Tường nghiến răng nghiến lợi!
Nói thế nào đi chăng nữa, mấy người bọn họ cũng là những bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong giới y học!
Bây giờ... lại bị một con nhãi ra lệnh đuổi khách?
Hàn Thất Thất sốt ruột nói: "Mấy người không cứu được người ta, còn đứng đây làm gì! Mau đi đi, đừng làm lỡ việc Trương Minh Vũ chữa bệnh!"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Cô Hàn Thất Thất này... đúng là biết cách nói chuyện...
Không hổ là... Hàn Thất Thất!
"Thất Thất!"
Hàn Thiên Hoa thực sự không chịu được nữa, nhỏ giọng quát.
Hàn Thất Thất muốn phản bác nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hàn Thiên Hoa nên chỉ có thể nhịn.
Trong lòng sốt ruột vô cùng!
Sắc mặt Lý Bá Tường âm trầm, ông cụ nói: "Ông Hàn, thiên kim nhà ông quen tên lang băm này ở đâu vậy, cứ như vậy dễ hại đến mạng sống của bà nhà!"
Lời nói vô cùng trầm trọng!
Hàn Thiên Hoa vừa định trấn an mấy câu, Hàn Thất Thất đã tức giận cao giọng: "Mấy người dám bảo người ta là lang băm á?"
"Người ta biết chữa bệnh! Mấy người chữa không khỏi còn gì!"
"Mấy người mà khiến mẹ tôi tỉnh dậy được thì tôi cần gì phải nhờ Trương Minh Vũ giúp đỡ!"
"Cái này...
Mọi người đều kinh ngạc.
Lý Bá Tường nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Ông Hàn, ông xem con gái ông kìa!"
Những ông cụ khác cũng mặt mày tức giận!
Lòng Hàn Thiên Hoa loạn vô cùng!
Bây giờ chỉ có thể dựa vào mấy ông cụ này để chữa bệnh cho Chu Cửu Yến thôi!
Nhưng... Trương Minh Vũ không phải người hay chém gió...
Hàn Thiên Hoa vô cùng do dự!
Hàn Thất Thất tức giận nói: "Xem gì mà xem! Rốt cuộc mấy người muốn làm gì? Không còn chuyện gì để làm nữa thì ra ngoài cho tôi!"
"Chúng tôi còn vội cứu người!"
"Nhiều tuổi vậy mà không lợi hại bằng Trương Minh Vũ! Còn dám tự nhận mình là chuyên gia!"
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Sao Hàn Thất Thất tin tưởng anh đến vậy chứ...
Còn chưa cứu được người mà, câu này...
Đám Lý Bá Tường tức cái lồng ngực!
Vuốt râu trợn mắt!
Tức chết mất!
Lý Bá Tường tức giận nói: "Ông Hàn, ông xem cô con gái cưng của ông kìa!"
Trong lời nói đầy ý chê trách!
Câu nói này cũng khiến Hàn Thiên Hoa buồn bực!
Nhưng hết cách rồi, Chu Cửu Yến đang đợi được cứu kia kìa!
Hàn Thất Thất nổi nóng, điên tiết hét lên: "Xem tôi làm gì? Tôi thì sao chứ? Tôi nói sai chắc?"
"Vì bố, tôi mới nể mặt các ông!"
"Tôi nói lần cuối, cút ra ngoài!"
Hít!
Tiếng hít sâu vang lên!
Cơ thể mấy ông cụ run rẩy!
Trương Minh Vũ ngẩn người!
Đơn giản, thô lỗ!
Hàn Thất Thất không thèm để ý, cô ta vội vàng nói: "Đi, mau đi cứu người!"
Nói xong liền kéo tay Trương Minh Vũ lên tầng hai!
Hàn Thiên Hoa nhíu mày, trong lòng nóng như lửa đốt.
Cuối cùng chỉ có thể đi theo!
Bây giờ ông cũng hết cách rồi!
Hơn nữa không mau gọi Chu Cửu Yến tỉnh lại thì nhất định sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm.
Nếu thực sự không ổn thì ngăn họ lại cũng không muộn!
Nghĩ như vậy, Hàn Thiên Hoa cũng yên tâm hơn nhiều.
Lý Bá Tường nghiến răng nghiến lợi nói: "Con nhãi dám sỉ nhục tôi, tôi đợi!"
"Tôi muốn xem xem tên lang băm này làm được gì!"
Nói xong liền đưa theo mấy người lên tầng!
Hàn Thất Thất nhanh chóng đưa Trương Minh Vũ vào trong phòng.
Trương Minh Vũ nhìn xung quanh phát hiện ra Chu Cửu Yến đang im lặng nằm trên giường.
Xung quanh là đủ các loại máy móc thiết bị tối tân.
Hàn Thất Thất nước mắt tuôn rơi, cố gắng để khóc không thành tiếng.
Cô ta sợ nhất là làm ảnh hưởng đến Chu Cửu Yến.
Haizz.
Trương Minh Vũ thở dài, trong lòng cũng khó chịu.
Giọng nói lạnh lùng của Lý Bá Tường nhanh chóng vang lên: "Ông Hàn, nếu gặp vấn đề gì thì không liên quan đến chúng tôi đâu nhé!"
Nói xong mặt mấy ông cụ liền hiện lên vẻ uất hận.
Hàn Thiên Hoa lạnh lùng nhìn, không thèm để ý.
Hàn Thiên Hoa vội vàng nói: "Trương Minh Vũ, anh mau gọi mẹ em tỉnh dậy đi".
Trương Minh Vũ lúng túng.
Cơ hội đến rồi, nhưng không có... thiết bị...
Trương Minh Vũ quay người nhìn mấy ông cụ, lúng túng mỉm cười: "Các vị có kim bạc không? Tôi mượn tí..."