• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 362: Sóng vai cùng đi

Hả?


Vừa nghe cô nói thế, Trương Minh Vũ lập tức ngẩn người.

Khi anh ngẩng đầu nhìn, liền thấy được một nụ cười khác thường trên môi Lâm Kiều Hân.

Thịch thịch!

Tim anh đập rộn lên.

Có chút gì đó giống như nỗi ngượng ngùng thoáng qua.

Mẹ kiếp.

Vì sao đang là mình trêu chọc người khác lại biến thành bị người ta trêu chọc thế này?

Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "A... ha ha, tôi quên mất, quên mất".

Đôi mắt Lâm Kiều Hân như vừa vụt sáng.

Trương Minh Vũ vội vã chuyển sang chuyện khác: "Hay là... tôi đi mua bữa sáng với cô luôn nhé?"

Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt cô vô cùng khác lạ...

Trương Minh Vũ chợt thấy chột dạ.

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới nhoẻn cười, nói: "Được".

Phù!

Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

Hai người rời biệt thự, men theo lối nhỏ đi về phía đường lớn ồn ào ngoài kia.

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân sóng vai bước đi, không ai lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này.

Hàng cây cao rủ tán, gió mát của buổi sáng phất tới.

Trương Minh Vũ vui vẻ trong lòng, không kìm được bèn nở một nụ cười nhẹ.

Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Trương Minh Vũ, anh vất vả rồi".

Tuy nói vậy nhưng trên mặt cô không hề biểu lộ điều gì khác thường.

Trương Minh Vũ thấy thế bèn nở nụ cười.

Vậy mới đúng chứ!

Anh nói với cô: "Có gì đâu mà vất vả hay không vất vả, tôi chỉ cố gắng trong khả năng của mình thôi".

Ánh mắt Lâm Kiều Hân như sáng lên, cô nói: "Tôi sẽ tận sức giúp đỡ anh".

Trương Minh Vũ gật đầu: "Được".

Nói đến đó, hai người ăn ý im lặng.

Chỉ đôi ba câu đơn giản lại đã nói rõ rất nhiều điều.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới nơi ồn ào tấp nập.

Lâm Kiều Hân vừa xuất hiện liền thu hút vô số ánh mắt.

Trương Minh Vũ đã sớm quen với điều này.

Lâm Kiều Hân chỉ tay về một phía: "Là quán kia kìa".

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn theo.

Cửa hàng đó không lớn lắm, nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp.

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Chúng ta qua đó đi".

Nói đoạn, hai người cùng bước nhanh về phía đó.

Người đẹp vừa đến, chủ quán đặc biệt nhiệt tình, còn cố nhét thêm cho hai chiếc bánh bao.

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân mang bánh bao về biệt thự.

Lâm Kiều Hân vào bếp chuẩn bị sắp đồ ăn sáng.

Trương Minh Vũ cười bảo: "Cô sắp xếp nhé, tôi lên gọi các chị ấy xuống ăn sáng".

Lâm Kiều Hân gật đầu: "Được".

Trương Minh Vũ quay đầu lên lầu hai luôn.

Một giây sau, Lâm Kiều Hân mới ngớ ra.

Các... chị?

Cô đang muốn hỏi thêm thì Trương Minh Vũ đã chạy lên cầu thang rồi.

Trương Minh Vũ vừa đi vừa cười vui vẻ.

Lần đầu đi gọi các chị mình dậy, không hiểu sao lòng anh chợt thấy hưng phấn kì lạ.

Đây là cảm giác ấm áp của gia đình.

Trương Minh Vũ đẩy cửa bước vào, vừa cười vừa nói: "Các chị, dậy thôi..."

Anh còn chưa dứt lời đã phát hiện trên giường... không một bóng người.

Thịch thịch.

Trái tim Trương Minh Vũ như nhảy dựng lên.

Đi rồi sao?

Lòng anh bỗng buồn bã quá.

Anh biết, Tô Mang và Hàn Quân Ngưng hẳn cũng sợ anh không nỡ chia xa.

Trương Minh Vũ chầm chậm nở một nụ cười buồn.

Anh lắc nhẹ đầu, xoay người đi ra ngoài.

Trương Minh Vũ xuống cầu thang, bước ra phòng khách.

Lâm Kiều Hân đã bày sẵn đồ ăn lên bàn.

"Chị ba đâu?", Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi.

Trương Minh Vũ gượng cười, nói: "Chị ba đi rồi..."

Lòng anh đang trào lên một nỗi khó chịu mơ hồ.

Thực ra anh không hề biết rốt cuộc các chị anh đi làm nhiệm vụ hay là đã rời đi luôn rồi.

Nhưng mỗi lần chia tay, anh luôn có cảm giác phải rất lâu nữa mới có thể gặp lại họ.

Lâm Kiều Hân sửng sốt.

Cô nhanh chóng hiểu ra, chỉ lẳng lặng gật đầu, không nói gì thêm.

Hai người ngồi vào bàn ăn.

Cảm giác kì lạ kia cứ vương vấn mãi trong lòng Trương Minh Vũ.

Lâm Kiều Hân thấy vậy, lòng cũng rất thương xót.

Nhưng cô cũng chẳng biết nên nói gì trong hoàn cảnh này.

Bữa sáng nhanh chóng kết thúc.

Lâm Kiều Hân đứng lên, cười nói: "Đi thôi, đi làm thôi".

Trương Minh Vũ sửng sốt nhìn cô.

Đi làm?

Trầm ngâm suy nghĩ một lát, anh mới nhớ ra, hiện giờ hai người làm cùng một công ty...

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Được".

Nói đoạn, anh đứng lên, cùng Lâm Kiều Hân rời khỏi biệt thự.

Lâm Kiều Hân lấy chìa khóa xe, hỏi anh: "Anh lái nhé?"

Trương Minh Vũ lúng túng bảo: "Tôi không có bằng lái..."

Lâm Kiều Hân thoáng ngẩn người.

Cả hai ngồi vào chiếc Volkswagen.

Chẳng bao lâu sau, xe đã tới công ty.

Dọc đường đi, hai người có trò chuyện đôi câu, sự chú ý của Trương Minh Vũ cũng dần được chuyển dời sang chuyện khác.

Nhiệm vụ trên vai anh còn rất nặng nề.

Muốn đoàn tụ cùng các chị, phải nhanh chóng nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.

Nhà họ Âu Dương sắp tới đây rồi.

Nhà họ Hà... hiện giờ còn chưa động vào được.

Trương Minh Vũ đành phải mau chóng tìm con đường phát triển khác.

Anh vào công ty.

Tất cả các bộ phận đều đã đi vào quỹ đạo.

Nhất là bên bộ phận vận chuyển, vừa hợp tác với mấy gia tộc lớn, bọn họ hiện đã bận rộn đến sắp vắt chân lên cổ.

Trương Minh Vũ thấy thế, khẽ mỉm cười hài lòng.

Anh cũng nên bắt đầu thôi.

Làm gì đây nhỉ?

Công ty có Trần Thắng Nam và Lâm Kiều Hân quản lí, không cần anh phải quan tâm.

Trong lúc rảnh rỗi, Trương Minh Vũ cất bước đi ra ngoài tòa nhà.

Lòng anh vẫn đang bộn bề suy nghĩ về chuyện nhà họ Âu Dương.

Nhà họ Âu Dương tới đây.

Nhà họ Lâm sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.

Anh phải nghĩ cách phòng trước mới được.

Vừa bước ra ngoài chưa được bao lâu, anh bỗng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Trương Minh Vũ hơi ngẩn người.

Ngước nhìn về phía tiếng còi xe, anh thấy một chiếc xe cảnh sát đang lao đi rất nhanh.

Phía trước chiếc xe cảnh sát này còn có một chiếc xe máy màu đen.

Trên xe gắn máy có hai thanh niên.

Hả?

Trương Minh Vũ sửng sốt nhìn.

Vèo!

Chiếc xe gắn máy lướt nhanh qua bên cạnh Trương Minh Vũ.

Két!

Giây tiếp theo, xe cảnh sát lượn qua, dừng ngay trước mặt anh.

Trương Minh Vũ giật mình hoảng sợ.

Cửa sổ xe hạ xuống, có ai đó quát khẽ: "Lên xe mau!"

Trương Minh Vũ bối rối.

Khi định thần nhìn kĩ hơn, anh mới phát hiện người lái xe cảnh sát chính là Tần Minh Nguyệt.

Sao cô ta lại tới đây?

Theo bản năng, Trương Minh Vũ nhanh nhẹn mở cửa xe, ngồi vào.

Két!

Lại một âm thanh chói tai vang lên.

Chiếc xe lao ngay ra ngoài.

Trương Minh Vũ vội vàng níu dây an toàn, cột chắc cho mình, ánh mắt mờ mịt nhìn quanh.

Sao mình lại lên xe nhỉ?

Anh nghiêng đầu nhìn sang, Tần Minh Nguyệt đang nghiêm nghị nhìn thẳng.

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô... bảo tôi lên xe làm gì?"

Tần Minh Nguyệt trừng mắt với anh một cái, lạnh nhạt nói: "Tự anh bước lên, hỏi tôi làm gì?"

Ánh mắt cô ta lóe lên tức giận, chuyện lần trước cô ta còn chưa báo thù được đâu!

Cô ta cũng không biết vì sao mình lại bảo Trương Minh Vũ lên xe nữa.

Trương Minh Vũ nhún vai, nói: "Chính cô bảo tôi lên mà!"

Tần Minh Nguyệt lại trừng mắt nhìn anh, quát khẽ: "Tôi bảo anh lên là anh cứ lên à? Sao anh nghe lời tôi thế?"

Trương Minh Vũ cảm thấy cạn lời rồi.

Đầu óc có bệnh à?

Anh bèn lạnh nhạt nói: "Dừng xe! Tôi muốn xuống xe".

Tần Minh Nguyệt cũng lạnh nhạt đáp lại: "Không rảnh!"

Ái chà!

Trương Minh Vũ nổi nóng, lạnh lùng quát: "Không dừng lại là tôi nhảy xuống đấy".

Nói đoạn, anh cởi dây an toàn ra.

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nôn nóng nói: "Thôi được rồi, giúp tôi chuyện này đi".

Trương Minh Vũ liếc sang, bình thản nói: "Dựa vào đâu mà tôi phải giúp cô?"

Tần Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng, quát: "Chuyện lần trước tôi còn chưa tính sổ với anh đâu. Giúp tôi lần này, chuyện đó coi như xí xóa".

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Lần trước?

Chuyện gì mới được?

Tần Minh Nguyệt nóng nảy bảo: "Ôi chao, anh đừng để ý lắm thế, giúp tôi chuyện này đi, thực sự rất khẩn cấp đấy".

"Tôi nghi ngờ hai người phía trước có buôn lậu súng ống đạn dược!"

"Có liên quan đến nhà họ Hà!"

Vừa nghe đến đó, Trương Minh Vũ lập tức chấn động cả người!

Nhà họ Hà?

Chương 363: Đưa đến cửa!

Một giây sau, Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy hưng phấn!

Nhà họ Hà... buôn lậu vũ khí?

Cái này...

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.

Đây chẳng phải cơ hội đưa đến tận cửa sao?

Tần Minh Nguyệt cười khẩy nói: "Tôi biết anh có mâu thuẫn với nhà họ Hà, giúp tôi việc này chắc anh cũng không thiệt nhi?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, hôm nay tôi sẽ bán cho cô cái ân tình này".

Tần Minh Nguyệt liếc mắt.

Grùm!

Tiếng rồ ga lại vang lên!

Dù sao chỗ này cũng khá đông người, tốc độ chạy xe có hạn, không dễ luồn lách như đi xe máy.

Nháy mắt, khoảng cách đã kéo dãn ra.

Tần Minh Nguyệt điên cuồng ấn còi, ánh mắt sắc bén!

Trương Minh Vũ bắt đầu kích động.

Nhất định phải đuổi kịp!

Nháy mắt hai người đã lao ra khỏi thành phố.

Tốc độ của xe máy rất nhanh.

Nhưng tốc độ xe cảnh sát còn nhanh hơn!

Trong chớp mắt, khoảng cách đã sát lại gần chỉ còn hơn trăm mét!

Trên xe máy có hai người.

Người đàn ông mặc áo da phía sau xoay người, vung tay lên!

Hả?

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Bốp!

Kính chắn gió lập tức xuất hiện vết nứt!

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, chiếc xe máy đã rẽ vào một tiểu khu khá cũ nát.

Xe cảnh sát xông lên!

Nhưng sau khi đi vào phát hiện ra không thấy tung tích của xe máy đâu!

Tần Minh Nguyệt lo lắng nói: "Người của chúng ta sắp đến rồi, anh giúp tôi giữ chân chúng!"

Trương Minh Vũ gật đầu.

Hai người mở cửa xuống xe, nhanh chóng đi vào trong tiểu khu tìm kiếm.

Trương Minh Vũ giơ tay nói: "Xe máy ở đó"!

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, bước nhanh qua đó.

Xe máy đang đỗ trước một tòa nhà.

Tòa nhà này chỉ có bốn tầng, trông rất cũ nát.

Hai người nhanh chóng xông đến cổng tòa nhà.

Tần Minh Nguyệt cẩn thận nói: "Tôi lên trước".

Hả?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng dựa lưng vào tường xông lên.

Trương Minh Vũ đi ngay theo sau.

Cửa phòng đều đóng, nơi đâu cũng là bụi, dường như lâu lắm rồi không có ai đến đây!

Hai người nhanh chóng đi lên cầu thang tầng ba.

Tần Minh Nguyệt bước những bước dài xông lên.

Nhưng Trương Minh Vũ đột nhiên dừng bước nói nhỏ: "Đợi đã!"

Ở ban công có dấu chân!

Trương Minh Vũ bò ra ban công xem, phát hiện ra hai tên kia đang chạy trốn ngoài ban công!

Đây...

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Tần Minh Nguyệt nói nhỏ: "Mau đuổi theo!"

Một mùi hương kỳ lạ đột nhiên ập tới...

Trương Minh Vũ ngửi thử, sắc mặt thay đổi!

"Mau nhảy xuống!"

Nói xong, anh liền kéo Tần Minh Nguyệt nhảy xuống!

Tần Minh Nguyệt sợ giật mình!

Nhưng Trương Minh Vũ không có lòng dạ nghĩ nhiều, nói nhỏ: "Đi theo tôi!"

Nói xong anh liền nhảy xuống từ tầng ba.

Tầng hai có một cái ban công nhô ra!

Sau khi nhảy xuống, Trương Minh Vũ không hề chần chừ, nhảy xuống đất luôn!

Hai người kia rõ ràng cũng bỏ chạy như vậy!

Tần Minh Nguyệt hoang mang!

Trương Minh Vũ tức giận hét lên: "Đi nhanh lên!"

Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiên lợi, chỉ có thể nhảy theo Trương Minh Vũ!

Khi Tần Minh Nguyệt đáp xuống đất, tiếng nổ lập tức vang lên!

Đùng!

Vụ nổ từ tầng bốn dần lan xuống!

Trương Minh Vũ hét lớn: "Nằm xuống!"

Nói xong, anh liền nằm xuống đất.

Tần Minh Nguyệt không hề do dự!

Trong lúc hoảng loạn, cô ta không ngửi được khí ga!

Đùng đùng!

Mấy đồ đạc linh tinh rơi xuống đất!

Một lúc sau, nơi này mới yên tĩnh lại, tầng bốn vẫn cháy bừng bừng.

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, nói nhỏ: "Đi mau!"

Trương Minh Vũ gật đầu.

Hai người đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Ngẩng đầu nhìn thì thấy hai tên kia đã sớm đi rồi.

Hừ!

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, mắt lóe lên sự tức giận.

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.

Chuyện gì thế này...

Giúp có tí mà suýt nữa mất mạng, bây giờ làm cảnh sát đều nguy hiểm vậy sao?

Tần Minh Nguyệt quay người, mắt lóe sáng nói: "Anh cũng hơi hữu dụng ấy nhỉ?"

Trương Minh Vũ trợn mắt, khó chịu đáp: "Cô nói gì vậy, tôi cứu cô, cô lại bảo tôi hơi hữu dụng à? Mạng cô không đáng giá đến vậy à?"

Tần Minh Nguyệt liếc mắt.

Trông vô cùng xinh đẹp.

Trương Minh Vũ cũng chán chẳng buồn nghĩ.

Người cũng đi rồi.

Hai người quay người, đi ra cửa tiểu khu.

Đội cảnh sát đến.

Trương Minh Vũ bĩu môi.

Tốc độ như này thì giải quyết được gì?

Tần Minh Nguyệt cũng bất lực.

Đội cảnh sát bắt đầu dập lửa.

Tần Minh Nguyệt ngồi lên xe cảnh sát với Trương Minh Vũ rồi rời khỏi.

Chả thu hoạch được gì cả...

Tần Minh Nguyệt liếc mắt hỏi: "Cảm ơn, tôi mời anh ăn bữa cơm nhé?"

Trương Minh Vũ lạnh lùng đáp: "Không cần".

Tần Minh Nguyệt bĩu môi đáp: "Không cần thì thôi".

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.

Anh đột nhiên nhớ đến chuyện nhà Âu Dương, trong lòng bắt đầu hưng phấn.

Trương Minh Vũ lẩm bẩm cười nói: "Ăn cơm cũng được".

Tần Minh Nguyệt hừ một tiếng, chẳng nói gì nữa.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại ở cửa một nhà hàng nhỏ.

Tần Minh Nguyệt bước những bước dài đi ra ngoài.

Trương Minh Vũ mỉm cười, âm thầm đi theo.

Hai người nhanh chóng đi vào trong nhà hàng.

Mặc dù không lớn nhưng rất sạch sẽ.

Tần Minh Nguyệt chọn mấy món sau đó đi ra góc ngồi.

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Haizz, tôi hỏi cô mấy chuyện nhé?"

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng đáp: "Hỏi đi".

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Nếu như có kẻ có âm mưu giết người, bọn cô liệu có cách gì để bảo vệ người bị hại không?"

Tần Minh Nguyệt sững sờ hỏi: "Anh là người bị hại?"

Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: "Không phải, cô trả lời tôi là được rồi".

Tần Minh Nguyệt chần chừ một lúc rồi mới nói: "Nếu có đầy đủ chứng cứ thì có thể".

Chứng cứ?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Một lúc sau, Trương Minh Vũ lại hỏi: "Nếu như người bị hại là một đại gia tộc thì có thể phái người đến bảo vệ họ không?"

Tần Minh Nguyệt liếc mắt nói: "Anh nghĩ đồn cảnh sát là nhà của anh à? Nếu đều đi bảo vệ nhà anh hết thì ai bảo vệ những người khác?"

Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy bất lực.

Vậy nhà họ Lâm phải làm thế nào đây?

Một mình anh.... đâu bảo vệ nổi....

Tần Minh Nguyệtn thấy vậy liền bĩu môi, nói tiếp: "Trừ phi... có mệnh lệnh của cấp trên".

Trương Minh Vũ sững sờ.

Mệnh lệnh?

Lấy đâu ra mệnh lệnh đây...

Haizz.

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.

Cuối cùng cũng không hy vọng gì nữa.

Tự dựa vào bản thân vậy...

Tần Minh Nguyệt thấy vậy mắt lóe sáng nói: "À... gặp chuyện gì cứ gọi cho tôi".

Nói xong cô ta liền vứt cho anh tờ danh thiếp.

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt: "Ít ra cô cũng còn chút lương tâm".

Anh duỗi tay nhặt lấy tờ danh thiếp.

Tuy nhiên đúng lúc này, cửa nhà hàng đột nhiên bị người ta kéo mạnh ra.

Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Ông chủ, cho hai bát mì!"

Trương Minh Vũ sững sờ.

Quay đầu nhìn, con ngươi lập tức co lại.

Chương 364: Hôn? Hôn cái gì?

Có hai người đàn ông đang đứng sau lưng anh.

Một người mặc áo khoác da, một người ôm nón bảo hiểm, họ thở hổn hển!

Đây... chẳng phải hai người đi xe gắn máy kia sao?

Chuyện này... trùng hợp quá?

Bọn họ... không nhìn thấy xe cảnh sát sao?

Mắt Tần Minh Nguyệt lập tức lóe lên sự phức tạp, nhưng không hề phát hiện ra.

Hai người đàn ông nhanh chóng ngồi xuống.

Trương Minh Vũ rất cẩn thận, anh vội vàng chu miệng với Tần Minh Nguyệt.

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng quát: "Bảo tôi hôn anh à?"

"Cô bị điên hả?"

Trương Minh Vũ sững sờ.

Chuyện quái gì vậy?

Hai người đàn ông lập tức sững sờ, phát hiện ra Tần Minh Nguyệt đang ngồi trong góc!

Bộ đồng phục cảnh sát mặc của cô ta trông rất chói mắt!

Hai người đàn ông ngẩn người!

Chạy mãi... cuối cùng lại tự chui đầu vào rọ?

Bọn họ không đuổi tiếp sao?

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, tiếp tục chu môi!

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng quát: "Còn bắt tôi hôn? Anh muốn ăn đòn hả?"

Trương Minh Vũ gấp muốn chết, đứng dậy hét: "Hôn hôn hôn! Hôn cái cứt! Tôi bảo cô nhìn hai người kia!"

Nói xong anh lập tức chỉ về phía họ!

Tần Minh Nguyệt sợ hết hồn, mơ hồ quay đầu nhìn lại.

Hai người đàn ông kia cũng bối rối.

Quán cơm lập tức lặng yên như tờ.

Một lúc sau, người đàn ông khẽ quát: "Chạy đi!

Nói xong hai người liền chạy ra phía cửa.

Trương Minh Vũ di chuyển, chạy ngay đến chặn ở cửa!

Lúc này Tần Minh Nguyệt mới phản ứng lại, cô kêu lên: "Là mấy người!"

Nói xong liền đứng dậy vọt tới!

Hai người đàn ông cũng luống cuống!

Một tên dùng cơ thể đập nát cửa sổ, xông ra ngoài!

Một tên lại lao đến phía bếp!

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng đuổi theo!

Trương Minh Vũ cũng lao ra khỏi nhà hàng, nhanh chóng đuổi theo!

Tốc độ của người đàn ông kém hơn Trương Minh Vũ nhiều!

Trương Minh Vũ cười khẩy, phi thân lao lên!

Đá thẳng vào lưng người đàn ông!

Người đàn ông lảo đảo, nặng nề ngã xuống đất, chật vật giãy giụa.

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn về phía quán cơm.

Đúng lúc này nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang đưa một người đàn ông khác đi ra.

Trương Minh Vũ hung hăng liếc mắt.

Cô nàng não phẳng!

Hôn!

Hôn cái quái gì!

Tần Minh Nguyệt vô cùng lúng túng, không dám nhìn Trương Minh Vũ lấy một cái.

Những xe cảnh sát khác cũng nhanh chóng chạy tới, đưa hai người đàn ông kia đi.

Tần Minh Nguyệt lúng túng nói: "À... lên xe đi".

Trương Minh Vũ liếc mắt.

Nhìn qua một lượt, lúc này mới phát hiện ra chiếc xe đậu trong góc.

Chẳng trách hai tên ngu xuẩn kia không thấy...

Hai người nhanh chóng ngồi xuống.

Bầu không khí trong xe vô cùng... kỳ lạ.

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt mới lên tiếng: "Xin lỗi, tôi cứ tưởng..."

Trương Minh Vũ chẳng thèm phản ứng.

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nói: "Ai ôi, được rồi, có gì đâu mà... thẩm tra xong tôi sẽ nói ngay kết quả cho anh mà, được không?"

Mắt Trương Minh Vũ sáng lên.

"Được rồi".

Trương Minh Vũ lẩm bẩm, khóe miệng không kìm được mỉm cười.

Nếu như nhà họ Hà thật sự có liên quan đến buôn lậu vũ khí thì...

Quá hay!

Tần Minh Nguyệt nói tiếp: "Được rồi, tôi nghi ngờ gần đây bọn chúng có động tĩnh gì đó".

"Nếu như có giao dịch, anh giúp tôi được không?"

Trương Minh Vũ liếc mắt nói: "Dựa vào gì mà tôi phải giúp cô? Giúp cô tôi còn bị mắng".

Tần Minh Nguyệt khó chịu lẩm bẩm: "Đàn ông đàng ang sao cứ thù dai vậy?"

"Anh giúp tôi, chỉ cần điều tra được bằng chứng gì, nhà họ Hà nhất định tiêu đời".

Trương Minh Vũ nhướng mày.

Việc này hấp dẫn nha.

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, tôi sẽ cố giúp cô một lần vậy, coi như cô nợ tôi hai lần".

Tần Minh Nguyệt bĩu môi, không nói gì nhiều.

Xe nhanh chóng dừng ở cổng Sơ Tinh.

Trương Minh Vũ xuống xe.

Tần Minh Nguyệt hạ cửa kính xe xuống nói: "Đợi tin tức của tôi nhé, đến lúc đó tôi sẽ đến đón anh".

Trương Minh Vũ tùy tiện phất tay.

Hừ!

Tần Minh Nguyệt hung hăng trợn trừng mắt, sau đó lái xe rời đi.

Nếu không phải vì đội cảnh sát chẳng có ai dùng được, thì tôi tìm anh chắc?

Còn dám chu mỏ với tôi, tên biến thái chết tiệt!

Chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời đi.

Trương Minh Vũ mỉm cười.

Hôm nay thu hoạch được nhiều ghê!

Anh vui vẻ đi vào công ty.

Còn chưa đi được mấy bước, trước mặt đột nhiên có bóng người cao to lực lưỡng.

Long Tam?

Trương Minh Vũ sững sờ, lập tức thu lại nụ cười.

Long Tam đi đến, trầm giọng nói: "Cậu Minh Vũ, người của nhà Âu Dương đến rồi".

"Một đội nhỏ, mười hai người".

"Bây giờ đang tiến vào Hoa Châu".

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Quả nhiên...

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới nói: "Bây giờ bọn chúng có mục đích gì?"

Long Tam lắc đầu nói: "Không điều tra được, nhưng nhất định nhắm vào nhà họ Lâm".

“Cho dù bây giờ chúng không dám ra tay với nhà họ Lâm thì cũng sẽ đến nhà họ Lâm để lục soát".

"Mục đích của chúng... là một thứ".

Thứ?

Trương Minh Vũ lo lắng.

Đây rõ ràng là thứ Âu Dương Triết muốn!

Nhưng rốt cuộc nhà họ Lâm có thứ gì chứ?

Trương Minh Vũ nặng nề nói: "Anh với Long Thất có thể bảo vệ cho nhà họ Lâm chứ?"

Long Tam chần chừ nói: "Hai người chúng tôi là đủ, nhưng bên cậu..."

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, dù sao họ cũng không có cao thủ, chắc không làm được gì tôi đâu".

Long Tam nhíu mày nói: "Bọn họ... đều là cao thủ".

Hả?

Trương Minh Vũ sững sờ.

"Nhưng... chị sáu bảo nhà Âu Dương không có cao thủ mà?"

Trương Minh Vũ mơ màng hỏi.

Long Tam bất lực nói: "Đó là đối với cô ấy thôi, nhưng đối với cậu mà nói... chúng đều vô cùng nguy hiểm".

Ực!

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.

Đùa hả?

Long Tam nói tiếp: "Mục đích của chúng nhất định là nhà họ Lâm".

"Một là đích thân đến nhà họ Lâm lục soát, hai là bắt người, ép nhà họ Lâm giao ra..."

Chỉ có hai cách này.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng không khỏi lo lắng.

Nếu như là thật...

Một lúc sau, Trương Minh Vũ nghiêm trọng nói: "Vậy cứ bảo vệ cho nhà họ Lâm đi, nếu không ổn... tối nay chúng ta về nhà họ Lâm".

Chỉ có vậy mới an toàn nhất.

Long Tam gật đầu.

Anh ta nhanh chóng rời khỏi.

Trương Minh Vũ đứng đó, trong lòng vô cùng phức tạp.

Đến nhanh như vậy sao?

Trong lòng anh bắt đầu cảm thấy hối hận.

Đáng nhẽ nên tập luyện từ trước!

Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi!

Trương Minh Vũ từ từ ngẩng đầu.

Nắng chiều chiếu rọi, bầu trời sáng ngời.

Nhưng anh luôn cảm thấy cả thành phố như bị mây đen bao phủ vậy.

Haizz.

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể lặng lẽ thở dài.

Còn chưa đến thời gian tan làm.

Trương Minh Vũ bước nhanh vào trong công ty.

Đợi đến lúc tan ca, anh sẽ đưa Lâm Kiều Hân về nhà họ Lâm.

Nhưng không biết tại sao anh cứ cảm thấy có dự cảm không lành.

Đúng lúc này Trần Thắng Nam đi đến.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu.

Trần Thắng Nam cung kính nói: "Đúng rồi thưa anh, sếp Lâm bảo về Tuyền Ảnh lấy đồ, bảo tôi nói với anh một tiếng".

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu, nói: "Ừm".

Một giây sau, Trương Minh Vũ lập tức giật mình!

Lâm Kiều Hân... không ở đây?

Chương 365: Lâm Kiều Hân bị bắt cóc?

Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc vội vàng hỏi: "Cô ấy đi lúc nào?"

Trần Thắng Nam sợ giật mình đáp: "Đi khoảng mười mấy phút rồi".

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.

Dự cảm không lành bắt đầu hiện lên trong lòng.

Bọn họ... không thể nào hành động nhanh như vậy chứ?

Trương Minh Vũ vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Kiều Hân.

Nhất định phải bắt máy ấy!

Nhưng đợi rất lâu mà chẳng có ai bắt máy cả!

Ực!

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng, tim dâng lên cổ họng rồi!

Gọi lại vẫn không có ai bắt máy!

Xong rồi.

Lòng Trương Minh Vũ lạnh vô cùng.

Long Tam vừa mới báo cáo, bọn chúng đã ra tay rồi?

Sao có thể nhanh như vậy!

Trương Minh Vũ lập tức lao ra khỏi công ty, cầm danh thiếp gọi cho Tần Minh Nguyệt!

Long Tam đi rồi, không có ai lái xe!

Ở bên phía nhà họ Lâm chắc chắn không có chuyện không có ai!

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Tôi đang ở cổng công ty, mau đến đón tôi!"

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, nặng nề đáp: "Được".

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Năm phút sau, xe cảnh sát đỗ trước cổng công ty.

Trương Minh Vũ vào trong xe!

"Mau, đến Tuyền Ảnh!"

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Cô đạp chân ga.

Xe cảnh sát lao đi!

Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm, trong lòng lo lắng vô cùng!

Nhất định không được xảy ra chuyện!

Nhưng càng như vậy, dự cảm không lành càng mạnh!

Tần Minh Nguyệt nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?”

Trương Minh Vũ nặng nề đáp: "Kiều Hân gặp chuyện rồi!"

Hả?

Mắt Tần Minh Nguyệt léo sáng!

Còi cảnh sát vang lên.

Mười phút sau, chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa Tuyền Ảnh!

Hai người xuống xe.

Công ty huyên náo dị thường, người ra kẻ vào.

Trương Minh Vũ híp mắt.

Vừa bước nhanh lên trước, tiếng động cơ lập tức vang lên!

Trương Minh Vũ nhìn sang, một chiếc xe van lập tức lao lên khỏi hầm đỗ xe!

Tốc độ cực kỳ kinh khủng!

Đây...

Trương Minh Vũ nhắm thẳng vào chiếc xe này, con ngươi lóe lên tia rét lạnh!

Chiếc xe này...

Tần Minh Nguyệt lập tức nhìn chằm chằm vào nó.

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Đuổi theo!"

Nói xong, hai người vào trong xe cảnh sát!

Sau đó tiếng động cơ vang lên, chiếc xe cảnh sát lao vút đi!

Trương Minh Vũ vẫn nhìn thẳng vào nó!

Dù có đuổi nhầm cũng không thể bỏ qua!

Tần Minh Nguyệt lấy bộ đàm ra, lạnh lùng thông báo: "Gọi tổng bộ, tôi nghi ngờ có vụ bắt cóc!"

"Tôi đang đuổi theo trên đường Thiên Hà từ phía Tây sang Đông, xin hãy viện trợ nhanh chóng!"

Phía bên kia bộ đàm lập tức đáp lại: "Đã rõ!"

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng con ngươi vẫn lóe lên sự sắc bén!

Trong thành phố, xe cộ đông đúc.

Cho dù tốc độ chạy xe có nhanh đến mấy cũng không phát huy được hết.

Nháy mắt, hai chiếc xe đã lao ra khỏi trung tâm thành phố!

Chiếc xe van lao như tên bắn.

Xe cảnh sát cố gắng đuổi theo!

Ra đến đường quốc lộ, ưu thế của xe cảnh sát lập tức lộ ra!

Khoảng cách càng ngày càng gần!

Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên sự ác liệt!

Chắc chắn Lâm Kiều Hân đang ở trong chiếc xe đó!

Vút!

Tần Minh Nguyệt đạp chân ga!

Hai chiếc xe chạy ngang hàng!

Két!

Tần Minh Nguyệt đột nhiên rê bánh xe!

Xe cảnh sát chắn trước xe van!

Kít!

Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên!

Hai chiếc xe dừng lại!

Trương Minh Vũ ngồi vững lại, lạnh lùng nhìn chiếc xe van!

Một giây sau, cửa xe mở ra!

Một ông già khiêng Lâm Kiều Hân nhanh chóng xông vào trong cánh rừng bên cạnh!

Lâm Kiều Hân đang bị trói lại!

Mẹ nó!

Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm, lửa giận trong mắt bùng lên!

Anh bước nhanh qua!

Nhưng đi được mấy bước, tiếng gió rít vang lên bên tai!

Có mấy tên đô con mặc đồ đen xuống xe!

Một tên tung quyền!

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, giơ chân lên đạp một phát!

Bốp!

Người đàn ông ngã xuống đất!

Ba người đàn ông kia cùng xông lên!

Trương Minh Vũ vô cùng lo lắng!

Vừa ra tay, một giọng nói đã vang lên: "Giao cho tôi, anh mau đuổi theo đi!"

Hương thơm thoảng qua, Tần Minh Nguyệt liền lao vào trận chiến!

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, bước nhanh đuổi theo!

Tốc độ của ông lão cực kỳ nhanh!

Cho dù đang vác người, nhưng Trương Minh Vũ đuổi theo nhưng vẫn vô cùng khó khăn!

"Đứng lại!"

Trương Minh Vũ hét lớn!

Khoảng cách không ngừng được kéo lại gần!

Một giây sau, cơ thể Trương Minh Vũ lao vút lên, chân đạp lên cây lớn!

Tung ra một cước!

Ông lão nhíu mày, dùng tay chắn đòn!

Trương Minh Vũ cảm thấy chân mình như đạp phải miếng sắt, đau đớn vô cùng!

Ông lão bị ép phải dừng lại!

Trương Minh Vũ xoay người, đứng vững trước mặt ông lão!

Ư ư!

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự lo lắng, cô cố gắng hét lên!

Lửa giận trong lòng Trương Minh Vũ dâng lên.

Anh cúi đầu phát hiện ra ông lão này trông... rất quen.

Đây là...

Một giây sau, tròng mắt Trương Minh Vũ co rút lại, anh nói nhỏ: "Chung Hải!"

Ông lão cười khẩy nói: "Không sai, chính là tôi!"

Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi!

Chung Tử Kính!

Chẳng trách!

Long Tam vừa nhận được tin báo xong, người của Âu Dương Triết không thể đến nhanh như vậy!

Hóa ra là vậy!

Trương Minh Vũ cười khẩy nói: “Thả người ra tôi có thể tha cho người nhà họ Chung!"

"Nếu không, nhà họ Chung sẽ bị diệt!"

Khi nói câu này anh dường như đang hét lên!

Chung Hải khinh bỉ nói: "Chỉ dựa vào cậu?"

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, hét lên: "Chỉ dựa vào tôi!"

Vừa dứt lời, anh phóng lên!

Tung quyền!

Chung Hải cười khẩy, di chuyển bước chân, dễ dàng tránh đòn!

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng tung đòn!

Chung Hải khiêng Lâm Kiều Hân nhưng cơ thể vẫn vô cùng linh hoạt!

Đánh mãi, Trương Minh Vũ chẳng chạm được vào ông ta!

Chung Hải quả nhiên rất mạnh!

Một giây sau, Chung Hải lạnh lùng nói: "Đánh đủ chưa? Đến lượt tôi đánh trả rồi chứ!"

Vừa dứt lời, trái tim Trương Minh Vũ lập tức co lại!

Tiếng gió rít thổi qua!

Tròng mắt Trương Minh Vũ co rút lại!

Cơ thể Chung Hải lao lên như tên bắn!

Nhanh quá!

Trương Minh Vũ loạng choạng tránh né.

Nhưng vừa đứng thẳng người, gió rít lại kéo đến!

Giọng nói này lùng của Chung Hải vang lên: "Chết đi!"

Trương Minh Vũ sững sờ!

Mạnh vậy sao?

Cơ thể anh còn chưa đứng vững, không kịp tránh đòn tiếp theo rồi!

Lâm Kiều Hân vô cùng lo lắng!

Cô liều mạng phản kháng, nhưng sức lực của cô chẳng là gì so với Chung Hải!

"Cẩn thận!"

Một giọng nói thanh thoát đột nhiên vang lên!

Một giây sau, một bóng người xinh đẹp chắn trước mặt Trương Minh Vũ, tung một cước đạp trúng nắm đấm của Chung Hải!

Trương Minh Vũ mừng rỡ!

Tần Minh Nguyệt quay người sánh vai với Trương Minh Vũ, mặt mày nghiêm trọng!

Phù!

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Chung Hải híp mắt, tức giận nói: "Con nhãi, hóa ra là cô!"

Tần Minh Nguyệt vội vàng nói: "Lên!"

Nói xong cô ta liền xông lên!

Trương Minh Vũ theo sát phía sau!

Chung Hải híp mắt, con ngươi lóe lên sự nghiêm trọng!

Tần Minh Nguyệt lao về trước!

Trương Minh Vũ tấn công phía sườn, muốn nhân cơ hội cướp lấy Lâm Kiều Hân!

Chung Hải lùi lại!

Một khó địch hai, huống hồ ông ta còn đang khiêng Lâm Kiều Hân trên vai!

Tần Minh Nguyệt tung quyền!

Chung Hải nhanh chóng tránh đòn!

Nhưng đúng lúc này, trên vai đột truyền đến một nguồn lực!

Trương Minh Vũ... tóm lấy Lâm Kiều Hân!

Con người Lâm Kiều Hân lóe lên sự kích động!

Trương Minh Vũ mừng rỡ vô cùng!

Chương 366: Đột biến!

Chung Hải nhíu mày, xoay người muốn cướp Lâm Kiều Hân đi!

Nhưng Trương Minh Vũ đã đã tóm được dây thừng!

Tần Minh Nguyệt quát một tiếng: "Ông già! Buông tay!"

Nói xong, cô ta lại xông lên!

Chung Hải luống cuống!

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, trong lòng cảm thấy hưng phấn!

Nhưng mà ngay lúc anh định dùng sức.

Ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện!

Hít!

Cơ thể Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng!

Anh lùi lại theo bản năng!

Một giây sau, một con dao găm lập tức quơ qua trước người anh!

Nhìn lại, một người đàn ông lạnh lùng tết tóc đuôi sam đột nhiên xuất hiện trước mặt anh tự lúc nào!

Ánh mắt sắc bén!

Tên này...

Con ngươi Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghiêm trọng!

Áp lực của Chung Hải giảm đi!

Ông ta dễ dàng né tránh nắm đấm của Tần Minh Nguyệt, tăng tốc lùi về bên người đàn ông!

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt nghiêm trọng, đứng cạnh Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Người đàn ông kia lạnh lùng mỉm cười, nói: "Giao hai tên này... cho tôi".

Chung Hải cung kính đáp: "Vâng!"

Trương Minh Vũ thấy vậy liền khiếp sợ!

Người này... có thân phận cao như vậy sao?

Một giây sau, Chung Hải liền khiêng Lâm Kiều Hân xông vào trong rừng cây!

Trương Minh Vũ sốt ruột!

"Đứng lại!"

Trương Minh Vũ hét lớn, lao qua như mũi tên!

Chung Hải không thèm để ý!

Tần Minh Nguyệt hét lớn: "Cẩn thận!"

Trương Minh Vũ sững sờ.

Một giây sau, một nguồn lực cực lớn đập vào lồng ngực anh!

Cảm giác đau đớn ập tới!

Cơ thể Trương Minh Vũ mất không chế, đập mạnh xuống đất.

Ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng!

Tên này... còn kinh khủng hơn Chung Hải!

Một giây sau, người đàn ông tết tóc đuôi sam phóng thẳng đến chỗ Tần Minh Nguyệt!

Tròng mắt Tần Minh Nguyệt co rút lại!

Hoảng hồn đón đòn!

Bốp!

Âm thanh nặng nề vang lên.

Người đàn ông tết tóc đuôi sam đạp thẳng vào tay Tần Minh Nguyệt!

Tần Minh Nguyệt bay ngược ra sau, ngã xuống cạnh Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ muốn đứng dậy.

Nhưng chỉ hơi cử động, đau đớn liền ập tới!

Ngẩng đầu nhìn, người đàn ông tết tóc đuôi sam đang đứng trước mặt anh.

Từ trên cao nhìn xuống, cười khẩy liên tục.

Ực!

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, trong lòng có dự cảm không lành!

Kinh khủng quá.

Người đàn ông tết tóc đuôi sam nói: "Cũng chỉ có vậy thôi, vô vị".

Nói xong gã ta liền nhấc chân lên!

Tròng mắt Trương Minh Vũ co rút!

Nhưng anh không cử động được!

Một giây sau người đàn ông tết tóc đuôi sam đặt chân xuống!

Trương Minh Vũ cảm thấy tuyệt vọng.

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, cô ta nghiến răng nghiến lợi, dường như đã quyết định điều gì đó!

Cùng lúc này, trong tán lá của cây đại thụ đột nhiên có một khẩu súng thò ra!

Khuôn mặt tươi cười của người đàn ông tết tóc đuôi sam biến mất!

Động tác chân lập tức cứng đờ.

Hử?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Tần Minh Nguyệt cũng hạ tay xuống, con ngươi lóe lên sự kinh ngạc.

Một giây sau, người đàn ông tết tóc đuôi sam lập tức ngẩng đầu.

Nhìn qua, gã ta nghiến răng nghiến lợi, quay người đi vào trong rừng!

Mà khẩu súng trong cây cổ thụ kia... cũng biến mất.

Trương Minh Vũ nhíu mày, ánh mắt hoang mang.

Chuyện... gì thế này?

Sao lại đi rồi?

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, nghĩ gì đó rồi nhìn vào trong rừng cây.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên.

Trương Minh Vũ mỉm cười chế giễu: "Đến thật kịp thời".

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên lửa giận.

Nhưng cô ta cũng bất lực.

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới nhìn về phía Chung Hải rời đi.

Bây giờ đuổi theo đã muộn rồi.

Trong mắt anh tràn ngập lửa giận.

Chung Tử Kính, Lâm Kiều Hân mà xảy ra chuyện gì... tôi sẽ giết cả nhà mấy người!

Tần Minh Nguyệt nặng nề nói: "Yên tâm đi, quay về tôi sẽ lập tức điều tra!"

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu.

Ngoài ra cũng chẳng còn cách nào khác.

Haizz.

Trương Minh Vũ nặng nề thở dài, vô cùng lo lắng.

Ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Kiều Hân... cứ lóe lên trong đầu anh.

Hai người nhanh chóng đi về phía trụ sở sở cảnh sát.

Trương Minh Vũ yên lặng ngồi bên chờ đợi.

Tần Minh Nguyệt đang điều tra tung tích của đám người đó.

Cảnh sát không ngừng tìm kiếm, ánh mắt ai cũng hoang mang.

Trương Minh Vũ cúi đầu, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Chuông điện thoại đột nhiên reo lên.

Trương Minh Vũ bắt máy.

Giọng nói chua ngoa của Lý Phượng Cầm lập tức vang lên: "Trương Minh Vũ! Cái thằng vô dụng này, mày đưa con gái tao đi đâu rồi!"

Giọng bà ta vô cùng tức giận.

Trương Minh Vũ nhíu mày nói: "Mẹ... sao mẹ biết?"

Lý Phượng Cầm điên cuồng gào lên: "Người ta gọi điện đến tận nhà họ Lâm rồi!"

Trương Minh Vũ nghe thấy vậy lập tức trợn tròn mắt.

Lý Phượng Cầm nói tiếp: "Cái thằng vô dụng này! Nếu như con gái tao mà xảy ra chuyện gì, mày không xong với tao đâu!"

Trương Minh Vũ không thèm quan tâm, vội vàng hỏi: "Bọn họ nói cái gì?"

Lý Phượng Cầm tức giận nói: "Sao tao biết được! Cũng đâu phải gọi cho tao! Tao nói cho mày biết, mày mau tìm con gái tao..."

Trương Minh Vũ lập tức nhíu mày.

Chẳng đợi nói xong anh đã cúp mày.

Trừ việc mắng chửi ra còn có gì nữa đây?

Trương Minh Vũ đứng dậy, vội vàng xông về phòng điều tra.

Rầm!

Trương Minh Vũ mở cửa xông vào!

Trong phòng lập tức trở nên yên lặng.

Trương Minh Vũ nhìn quanh.

Trong phòng thẩm vấn có không ít người đang bận rộn, Tần Minh Nguyệt cũng ở trong số đó.

Giọng nói nặng nề vang lên: "Vớ vẩn! Ai cho cậu vào đây?"

Trương Minh Vũ giật mình.

Quay đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên sắc mặt uy nghiêm đang ngồi giữa.

Tần Minh Nguyệt nhíu mày nói: "Cục trưởng Phùng, vị đây là chồng của người bị hại".

Hả?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Anh nhớ lần trước đâu phải vị cục trưởng này.

Nhưng anh không quan tâm nhiều.

"Có thể xác nhận được vị trí cuộc điện thoại của kẻ bắt cóc gọi cho nhà họ Lâm không?", Trương Minh Vũ lo lắng nói.

Tần Minh Nguyệt nhíu mày nói: "Không được, chúng tôi vẫn đang giám sát, nhưng không phát hiện ra sóng".

"Bọn chúng không dùng thiết bị bình thường".

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Đúng lúc này, điện thoại Trương Minh Vũ bỗng rung lên.

Lấy ra xem thì là tin nhắn.

Nội dung của tin nhắn: "Cảng Hoa Châu, phòng 2.36 dưới lòng đất".

Con ngươi Trương Minh Vũ bỗng nhiên co rút.

Cái này...

Cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra một dãy số gửi tin nhắn, có hai mươi số!

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Có tin tức!"

Tần Minh Nguyệt cầm lấy điện thoại, con ngươi xinh đẹp lóe sáng!

"Ai gửi vậy?", Tần Minh Nguyệt lo lắng hỏi.

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Không biết, chắc là... người giúp tôi".

Ngoài ra, Trương Minh Vũ chẳng nghĩ được lý do gì khác.

Tần Minh Nguyệt quay người, vội vàng nói: "Cục trưởng Phùng, có địa chỉ cụ thể rồi, chúng mau phái người qua!"

Trương Minh Vũ lập tức kích động.

Có tin tức rồi.

Cục trưởng Phùng lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không được, địa chỉ này không nói lên điều gì cả".

Hả?

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Tần Minh Nguyệt phản bác: "Nhưng... bây giờ chúng ta cũng không điều tra được tin tức gì, đợi nữa thì người ta sẽ gặp nguy hiểm”.

Cục trưởng Phùng trầm giọng nói: "Không được, nhỡ may là bẫy của kẻ địch thì sao? Xảy ra chuyện cô chịu trách nhiệm được chắc?"

Tần Minh Nguyệt không nói được gì: "Tôi..."

Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh lùng nói: "Không cần, tôi tự đi!"

Nói xong anh liền quay người đi ra ngoài!

Cục trưởng Phùng cười khẩy.

Tần Minh Nguyệt mím môi, lạnh lùng nói: "Đợi đã! Tôi đi cùng anh!"

Chương 367: Cứu vợ!

Vừa dứt lời, mọi người lập tức sững sờ.

Trương Minh Vũ bất giác đứng lại.

Cục trưởng Phùng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Minh Nguyệt, cô làm vậy rất nguy hiểm!"

Tần Minh Nguyệt cuộn chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Không nguy hiểm thì làm cảnh sát làm gì?"

"Có tin tức mà ông vẫn còn ngồi đây sợ bóng sợ gió!"

"Có lần nào mấy người đến kịp không?"

"Sở cảnh sát này của mấy người có tác dụng gì!"

Mọi người sững sờ.

Cục trưởng Phùng lạnh lùng nói: "Cô... cô đang muốn kháng lệnh sao?"

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, cô tức giận nói: "Kháng lệnh? Tôi kháng lệnh thì sao chứ?"

Nói xong cô ta liền quay người rời đi!

Cục trưởng Phùng mặt mày âm trầm, tức giận nói: "Tôi... tôi cắt chức cô!"

Bước chân của Tần Minh Nguyệt vô cùng kiên định, cô lạnh lùng nói: "Ông dám!"

Nói xong cô ta liền đi ra khỏi phòng thẩm vấn!

Trong phòng thẩm vấn lặng im như tờ.

Cứng quá!

Trương Minh Vũ nhìn Tần Minh Nguyệt, nghiêm túc nói: "Cảm ơn cô".

Tần Minh Nguyệt từ từ đáp: "Đợi tôi một chút".

Nói xong liền đi sang phòng bên.

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ hoang mang.

Không bao lâu sau, Tần Minh Nguyệt đã đi ra khỏi phòng.

Trên người thay thành đồ bình thường, eo cộm lên...

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Đi".

Trương Minh Vũ gật đầu.

Hai người nhanh chóng đi ra khỏi sở cảnh sát.

Tần Minh Nguyệt ngồi ở trên chiếc Bentley.

Trương Minh Vũ ngồi ở ghế phó lái.

Chiếc xe nhanh chóng lao đi.

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc hỏi: "Tin tức có đáng tin không?"

Trương Minh Vũ chần chừ đáp: "Chắc là đáng tin".

Quan trọng là bây giờ anh không biết rốt cuộc tin tức do người bên mình hay do kẻ địch gửi đến.

Nhưng ngoài ra anh không còn cách nào khác!

Tần Minh Nguyệt gật đầu.

Chiếc xe lao đi vun vút.

Không đến hai mươi phút sau, chiếc xe đã dừng ở cảng Hoa Châu.

Hai người xuống xe.

Bây giờ đang gần chiều tối.

Vừa xuống xe, mùi tanh ập tới.

Trương Minh Vũ vừa định đi.

Tần Minh Nguyệt nói nhỏ: "Cho anh cái này".

Nói xong liền lôi ra hai khẩu súng.

Trương Minh Vũ sững sờ.

"Tôi... dùng được sao?"

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi.

Tần Minh Nguyệt lo lắng noi: "Cứu người cấp bách, anh cầm đi".

Trương Minh Vũ nhìn hai khẩu súng rồi cầm lấy.

Mặc dù chưa dùng bao giờ, nhưng chắc không khó.

Tần Minh Nguyệt lại lấy ra hai khẩu súng.

Trương Minh Vũ cạn lời.

Chẳng trách eo cô ta cộm lên như thế.

Hai người nhanh chóng đi vào kho hàng hóa bên cạnh bến cảnh.

Xung quanh không có nhiều người.

Chỉ có lẻ tẻ mấy công nhân đang bê hàng.

Hai người giấu súng đi.

Tần Minh Nguyệt hỏi nhỏ: "Số bao nhiêu?"

Trương Minh Vũ đáp: "Số 2.36".

Nói xong hai người liền ngẩng đầu tìm kiếm.

Trương Minh Vũ nhanh chóng tìm được mục tiêu.

Số 2.36 là một kho hàng rất lớn, cửa đóng hết, vị trí khá vắng vẻ.

Trương Minh Vũ đi đến.

Nhìn xung quanh không có ai canh gác.

Tần Minh Nguyệt tựa đầu lên cửa.

Lắng nghe một lúc.

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt khẽ gật đầu.

Bên trong rõ ràng không có động tĩnh gì.

Trương Minh Vũ nhíu mày, nhịp tim bắt đầu tăng lên.

Lâm Kiều Hân... thực sự ở đây sao?

Nhưng việc đã đến nước này, dù là cái bẫy cũng phải vào!

Tần Minh Nguyệt tìm được một sợi dây kẽm.

Trương Minh Vũ đi sang một bên, cảnh giác nhìn quanh.

Cạch!

Tiếng cạch nhanh chóng vang lên.

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.

Quay đầu nhìn lại, cửa đã mở ra!

Tần Minh Nguyệt vẫy tay.

Trương Minh Vũ vội vàng bước nhanh qua, trong lòng vô cùng lo lắng!

Tần Minh Nguyệt đóng cửa nhà kho lại, khóa trái cửa.

Trương Minh Vũ cảnh giác nhìn xung quanh.

Ở đây chỉ là một kho hàng, bên trong bày đủ loại hàng hóa.

Tìm mãi mà chẳng thấy ai.

Đúng rồi, ở dưới đất!

Trương Minh Vũ nhanh chóng tìm khắp kho hàng.

Nhưng tìm mãi mà chẳng tìm được lối vào tầng hầm.

Mắt Tần Minh Nguyệt hiện lên sự lo lắng.

Đúng lúc này, một tiếng kêu thất thanh vang lên: "Á!"

Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc!

Lâm Kiều Hân!

Tiếng kêu dù nhỏ, nhưng rất quen thuộc!

Rắc rắc!

Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm, mắt lóe lên lửa giận!

Đi theo nơi phát ra âm thanh, đó là vị trí phía bắc.

"Á!"

Tiếng kêu lại vang lên!

Hừ!

Trương Minh Vũ khó khăn thở dốc.

Lâm Kiều Hân... đang chịu khổ!

Rắc.

Âm thanh nhỏ bé đột vang lên.

Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: "Ở đây!"

Trương Minh Vũ mừng rỡ!

Anh bước nhanh lại đấy!

Tần Minh Nguyệt lật một miếng sàn lên.

Bên dưới có một cái cầu thang.

Bên trong đèn đuốc sáng choang!

Quả nhiên!

Trương Minh Vũ lấy súng ra, từ từ đi xuống cầu thang.

Tần Minh Nguyệt cũng đi theo sát phía sau!

Sau khi đi xuống là một hành lang rất dài.

Bên dưới toàn là nước!

Trên hành lang hẹp dài là những ngọn đèn sợi đốt.

Đi đến cuối hành lang là một căn phòng rộng rãi.

Hừ!

Trương Minh Vũ cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

Anh bước nhanh qua, cẩn thận đi vào trong.

Tí tách, tí tách.

Nước chảy tí tách, cả hành lang vô cùng âm u.

"Á!"

Tiếng kêu thảm thiết lại đột nhiên vang lên!

Trương Minh Vũ run rẩy!

Tiếng hét vang vọng trong hành lang dài, vô cùng chói tai!

Kiều Hân!

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, bước nhanh hơn.

"Cô gái, cô vẫn chưa chịu nói à? Cứng miệng quá nhỉ?", một giọng nói nặng nề vang lên!

Trương Minh Vũ đi chậm lại theo bản năng!

Lâm Kiều Hân cố nén sự đau đớn: "Tôi không biết!"

Tim Trương Minh Vũ như nhỏ máu.

"Không nói? Tôi muốn xem cô còn im lặng đến lúc nào?"

Giọng nói nặng nề của người đàn ông lại vang lên!

Bốp!

"Á!"

Tiếng kêu thất thanh lại vang vọng khắp hành lang!

Trương Minh Vũ cảm thấy đau đớn vô cùng!

Anh bước nhanh hơn!

Mười mét, năm mét, ba mét!

Nháy mắt, hai người đã đi đến cuối hành lang.

Trước mặt anh là một căn phòng rộng lớn!

Trương Minh Vũ nhìn qua thì thấy Lâm Kiều Hân đang bị treo giữa căn phòng!

Tóc tai rũ rượi, cơ thể đầy máu!

Đùng!

Đầu Trương Minh Vũ như nổ tung!

Lửa giận bốc lên!

Trước mặt Lâm Kiều Hân là người đàn ông cao to lực lưỡng đang huơ chiếc roi!

Bên cạnh là hai người đàn ông đang đứng xem.

Trên cửa sổ trần, một ông già đang nằm đấy!

Người đó là Chung Hải!

Ken két!

Trương Minh Vũ nghiến răng ken két!

Lâm Kiều Hân đầu đầy mồ hôi, trong đôi mắt tuyệt vọng... tràn ngập sự quật cường!

Chung Hải lạnh lùng nói: "Tôi bảo rồi, cô ta không biết chuyện của nhà họ Lâm đâu, cậu có hỏi nữa cũng chẳng có tác dụng gì".

Người đàn ông lạnh lùng nói: "Hừ! Thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Tôi làm việc còn cần ông dạy chắc?"

Chung Hải không nhìn nữa.

Bốp!

Người đàn ông lại vung roi lên, vui vẻ nói: "Tôi xem cô cứng được đến lúc nào?"

Nói xong, gã lại vung roi lên!

Đúng lúc này, tiếng súng vang lên!

Đùng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK