• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 374 :

Trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân đầy vẻ hoang mang.

Đầu óc Trương Minh Vũ cũng như bị chập mạch.

Dù đã thấy rồi nhưng thấy lúc Lâm Kiều Hân mê man và lúc tỉnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau...

Ừng ực!

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.

"Á!"

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lấy chăn che người lại và hốt hoảng hét lên.

Trương Minh Vũ sợ tới mức hoàn hồn.

Tình cảnh lúc này cực kỳ khó xử.

Lâm Kiều Hân mờ mịt hỏi: "Quần... quần áo của tôi đâu!"

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt nhìn cô.

Có phải trần truồng đâu mà làm quá dữ vậy...

Anh lúng túng đáp: "Quần áo cô dính đầy máu nên chút nữa tôi giặt cho".

Lâm Kiều Hân trợn trừng mắt: "Anh... anh cởi đồ tôi?"

Trương Minh Vũ càng xấu hổ hơn.

Sao lại hỏi câu đó chứ...

Anh gãi đầu, nói: "Cũng không có ai khác ở đây, tôi sợ cô khó ngủ ấy mà".

Lâm Kiều Hân mở to hai mắt: "Anh..."

Nhưng cô mấp máy môi, không biết nên nói gì.

Trong đầu trống rỗng!

Trương Minh Vũ trừng lại Lâm Kiều Hân, giải thích: "Ôi chao, đừng có lo gì hết á, tôi không nhìn lâu đâu".

"Hơn nữa tôi cũng đã thấy người cô lúc giúp cô lấy ám khí ra rồi".

Lâm Kiều Hân ngẩn ra.

Trí nhớ khôi phục trở lại, bấy giờ cô mới nhớ ra chuyện mình bị thương.

Nhớ đến... bóng lưng vững chãi ngồi xổm trước người mình.

Lâm Kiều Hân chậm rãi cúi đầu.

Vết thương đáng sợ nơi ngực vẫn dễ thấy dù đã được băng bó cầm máu.

Cô hỏi lí nhí: "Anh... băng bó cho tôi sao?"

Lâm Kiều Hân chỉ nhớ được tới đoạn ba người lên xe.

Trương Minh Vũ lầm bầm: "Ừm, ra máu nhiều quá, tôi không còn cách nào nên mới phải..."

Vẻ phức tạp hiện lên trong mắt cô.

Lâm Kiều Hân không nghĩ gì nhiều về chuyện bị người ta cởi đồ.

Trương Minh Vũ là người xuất hiện ngay khoảnh khắc cô nản lòng thoái chí.

Chính anh đã đến kịp lúc cô đứng giữa lằn ranh sống chết.

Lâm Kiều Hân không biết mình sẽ chết bao nhiêu lần nếu không có Trương Minh Vũ nữa.

Thật lâu sau, cô ngẩng đầu.

Ánh mắt cô ngổn ngang cảm xúc.

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Lâm Kiều Hân sao thế?

Một lát sau, cô lo lắng hỏi: "Anh sao rồi? Không sao chứ?"

Trương Minh Vũ cười thoải mái: "Tôi không sao, còn sống nhăn răng đây, yên tâm".

Trong lòng anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Lâm Kiều Hân cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cô vẫn cứ quan sát người Trương Minh Vũ với ánh mắt lo âu.

Nhưng cô không biết bọn họ sau khi rời khỏi bến tàu đã trải qua một phen trắc trở tại cục cảnh sát.

Trương Minh Vũ cười ha ha, hỏi: "Khát nước không?"

Lâm Kiều Hân chần chừ một lúc rồi im lặng gật đầu.

Anh cười nói: "Chờ tôi chút nhé".

Nói xong anh xoay người ra khỏi phòng.

Lâm Kiều Hân nhìn bóng lưng anh chằm chằm, cảm giác an toàn bất chợt dâng lên trong lòng.

Anh... vẫn là anh ư...

Cô hoàn toàn không tìm ra giải đáp cho câu hỏi này.

Chẳng có cách gì để xem Trương Minh Vũ lúc này và Trương Minh Vũ trước kia là cùng một người.

Không lâu sau, anh quay về với một ly nước trên tay.

Lâm Kiều Hân yếu ớt cầm lên uống.

Trương Minh Vũ yên lặng đứng ở bên cạnh.

Dù đã tỉnh nhưng gương mặt kiều diễm của cô vẫn còn nhợt nhạt.

Trương Minh Vũ cực kỳ đau lòng.

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.

Anh ngạc nhiên.

Lấy ra xem mới biết là cuộc gọi từ Tần Minh Nguyệt.

Cô ta gọi mình làm gì?

Trương Minh Vũ nhấn nút nghe.

Phút chốc, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Trương Minh Vũ, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé".

Anh sững ra một chốc.

Lát sau anh mới hiểu cô ta đang nhắc đến chuyện cục trưởng.

Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "Cô xứng đáng mà, tôi cũng không ngờ lời nói của tôi lại có trọng lượng như vậy..."

Anh nói thật chứ không phải khách sáo.

Tiếng cười trong trẻo thanh thanh của Tần Minh Nguyệt truyền đến: "Nói thế nào vẫn phải cảm ơn anh một tiếng".

Không chỉ cảm ơn vì giúp cô ta có được chức vụ này.

Mà quan trọng nhất là vì đã loại bỏ một kẻ ăn hại như cục trưởng Phùng!

Có loại cục trưởng như ông ta thì đồn cảnh sát chẳng làm ăn được gì cả.

Tần Minh Nguyệt đổi chủ đề, cười nói: "Phải rồi, tôi có một tin tốt muốn nói cho anh biết".

Tin tốt?

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Tin tốt gì đấy?"

Tần Minh Nguyệt ra vẻ thần bí: "Còn nhớ hai tên chúng ta bắt được không?"

Hai tên đi xe máy ấy à?

Trương Minh Vũ mở to mắt, thốt: "Nhớ chứ, bọn đó sao rồi?"

Chẳng lẽ là nhà họ Hà...

Tần Minh Nguyệt cười đắc ý: "Tôi nói tin tốt này ra xong, ngày nào đó anh phải mời tôi ăn một bữa cơm đấy nhé".

Ái chà!

Trương Minh Vũ thúc giục: "Biết rồi biết rồi, nói lẹ đi".

Chuyện này là chuyện gấp mà!

Tần Minh Nguyệt bật cười: "Tra khảo được chuyện lớn lắm, nhà họ Hà chẳng những có liên quan đến chuyện buôn lậu vũ khí đạn dược".

"Mà người giao dịch cùng còn là nhà họ Chung!"

Hở?

Trương Minh Vũ nghe vậy lập tức trợn trừng mắt.

Nhà họ Chung!

Anh mừng rỡ đứng dậy ngay.

Hóa ra là vậy!

Thảo nào lúc trước Chung Tử Kính sợ bị báo cảnh sát!

Thảo nào Chung Tử Kính cứ sợ bóng sợ gió, không dám phô trương quá mức.

Thì ra anh ta làm loại chuyện này!

Trương Minh Vũ cười toe toét, ánh mắt thì đầy phẫn nộ!

Lần này phải dọn dẹp cả nhà họ Hà và nhà họ Chung bằng được!

Tần Minh Nguyệt vui vẻ hỏi: "Sao nào? Tin tốt này có giá trị chứ?"

Anh kích động đáp: "Quá giá trị! Hôm nào nhất định sẽ mời cô một chầu siêu to khổng lồ!"

Tần Minh Nguyệt ra chiều đắc thắng: "Cần gì hôm nào nữa, ngày mai luôn đi. Giờ tôi chẳng quen ai bên này cả".

"Muốn bắt được cả đám còn phải cần anh hỗ trợ đây".

Trương Minh Vũ cười vui vẻ: "Không thành vấn đề!"

Hai người hàn huyên mấy câu rồi cúp điện thoại.

Tia sắc lạnh hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.

Cơ hội tới rồi!

Nhà họ Chung, nhà họ Hà, mấy người chờ đấy!

Lâm Kiều Hân thắc mắc hỏi: "Chuyện gì mà vui thế?"

Trương Minh Vũ cười tươi: "Sắp được báo thù cho cô rồi!"

Ơ?

Cô vừa nghe thấy câu này thì ngẩn người.

Báo thù...

Vì sắp được báo thù cho mình nên anh ấy vui vậy sao?

Lâm Kiều Hân ngập ngừng nói: "Trương Minh Vũ, anh... đừng dây vào họ thì hơn. Có phải mấy người đó đáng sợ lắm không?"

Trương Minh Vũ nhếch mép giễu cợt: "Đừng lo, dám động đến cô thì dù có là Diêm Vương tôi cũng phải giật được hai cọng râu của ông ta!"

Nhưng anh nói xong mới giật mình nhận ra mình lỡ lời.

Bất cẩn nói suy nghĩ trong lòng ra rồi...

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ phức tạp trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.

Anh bối rối giải thích: "À... cái đó... Không có gì đâu, đừng lo".

Cô nhẹ gật đầu.

Nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.

Trong lòng cô vô cùng cảm động.

Bầu không khí trong phòng bỗng im phăng phắc.

Trương Minh Vũ muốn nói gì nhưng không biết lựa lời.

Trái tim Lâm Kiều Hân cũng đang nhảy nhót tưng bừng.

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Này... hôm nay cô chảy máu nhiều lắm, nghỉ ngơi đi cho khỏe".

Cô yên lặng gật đầu.

Anh xoay người tiến về phía cửa phòng ngủ.

"Khoan đã!"

Lâm Kiều Hân bỗng cất tiếng.

Bước chân Trương Minh Vũ dừng lại.

Cô khẽ cắn răng, nói với vẻ ẩn ý: "Anh... không ngủ chung với tôi à?"

Câu vừa dứt, Trương Minh Vũ bỗng nhiên trợn trừng mắt!

Chương 375: Một buổi tối ấm áp

Cô ấy... nói gì cơ?

Trương Minh Vũ thẫn thờ xoay người, đầu óc như đã chết máy.

Lời mời gì thế này...

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, nói lại lần nữa: "Anh... ngủ chung với tôi đi, tôi hơi... tôi hơi sợ".

Dứt lời, hai má cô ửng hồng đầy thẹn thùng.

Giấc mơ lúc nãy thật sự làm Lâm Kiều Hân cảm thấy rất sợ hãi.

Mặc dù thấy không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng... đằng nào cũng không phải lần đầu!

Trương Minh Vũ ngơ ngác gật đầu: "Được thôi..."

Anh nói xong thì đứng sững ra đó, không biết nên làm gì tiếp theo.

Hình như đây là... lần đầu tiên Lâm Kiều Hân chủ động mời...

Ừng ực!

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Anh cứ thấy có gì đó sai sai.

Lâm Kiều Hân nằm trên giường, nhẹ nhàng nhích người sang một bên.

Cô lặng lẽ nhìn Trương Minh Vũ bằng đôi mắt lấp lánh.

"Lại đây đi chứ".

Lâm Kiều Hân bĩu môi thúc giục.

"À... được", Trương Minh Vũ gãi đầu, cười nói.

Dứt lời, anh tiến về phía cô.

Vén chăn, nằm lên giường.

Căn phòng cực kỳ yên ắng, không ai nói một lời.

Nhịp đập của hai trái tim xen lẫn vào nhau, nghe rất rõ ràng.

Ánh mắt Lâm Kiều Hân đầy phức tạp.

Chuyện ngày hôm nay đã làm cô lại có thêm một cái nhìn khác về Trương Minh Vũ.

Rất nhiều thứ bản thân cô không nhận ra.

Một lát sau, Lâm Kiều Hân nhắm mắt lại.

Nhưng khóe môi lại nhoẻn lên thành một nụ cười khẽ.

Giờ đây, lòng cô thật sự an tâm.

Trương Minh Vũ cẩn thận nằm ở một bên giường.

Từng làn hương thơm ngát len lỏi vào chóp mũi.

Tim anh đập nhanh như trống bỏi...

Không biết đã qua bao lâu, nhịp thở của Lâm Kiều Hân bắt đầu trở nên đều đặn.

Phù!

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù hơi muốn táy máy tay chân nhưng rốt cuộc anh vẫn không dám lộn xộn.

Trương Minh Vũ im lặng nhắm mắt.

Bất tri bất giác chìm vào giấc mộng đẹp.

Nhưng lúc này, người anh bỗng nặng nề.

Lâm Kiều Hân nhấc chân gác lên người Trương Minh Vũ!

Ực!

Anh mở choàng mắt, nuốt nước bọt đầy gian nan.

Xúc cảm rõ đến từng thớ thịt đó...

Chết mất thôi...

Trương Minh Vũ thở dốc một cách khó nhọc, cố gắng làm dịu sự bứt bối của cơ thể.

Nhưng cơn buồn ngủ của anh đã bay biến mất tiêu...

Không biết nằm trằn trọc trong đau khổ bao lâu, cuối cùng Trương Minh Vũ cũng yên giấc.

Lúc mở mắt lần nữa đã là 9 giờ sáng.

Người anh vẫn hơi nằng nặng...

Trương Minh Vũ nhìn trần nhà, nằm thơ thẩn cả buổi mới nhớ ra chuyện xảy ra vào tối hôm qua.

Từng hơi thở ấm áp bỗng luồn vào tai anh.

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Anh từ từ nghiêng đầu, phát hiện tay chân Lâm Kiều Hân đều đã khoác lên người mình!

Khuôn mặt đẹp đến từng đường nét... gần trong gang tấc!

Ực!

Trương Minh Vũ gian khổ nuốt nước bọt.

Đêm qua hành hạ anh lâu thấy ghê, mới sáng ra đã hành anh thêm nữa à?

Đôi môi mềm mại đó...

Trương Minh Vũ cố kìm nén suy nghĩ rướn người lên hôn cô, từ từ nhích sang bên cạnh.

Phù!

Anh thở hắt ra.

May quá, không làm Lâm Kiều Hân tỉnh giấc.

Không là không biết trốn vào chỗ nào luôn.

Ôi.

Trương Minh Vũ than thở trong câm lặng.

Sau khi rửa mặt, anh ra khỏi biệt thự.

Đến chợ bán thức ăn, Trương Minh Vũ mua một con gà mái rồi chuẩn bị một ít thứ bồi bổ sức khỏe.

Anh về rồi bắt đầu nấu cơm.

Một lát sau, Lâm Kiều Hân thức dậy.

Cô thử một lúc lâu mới vịn tường lặng lẽ ra ngoài.

Mùi gì thế?

Ực!

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày, không nhịn được nuốt nước miếng.

Thơm quá...

Hôm qua chưa ăn gì nên sáng nay cô đói chịu không nổi.

Lâm Kiều Hân xuống cầu thang một cách thận trọng.

Bước chân hơi loạng choạng.

Đúng lúc này, Trương Minh Vũ bê bát canh gà đi ra từ phòng bếp.

Lâm Kiều Hân vô thức lên tiếng: "Trương Minh Vũ..."

Mở mắt ra không thấy Trương Minh Vũ đâu, cô còn tưởng anh đi rồi.

Trương Minh Vũ quay đầu cười sảng khoái: "Dậy rồi à, để tôi đỡ cô".

Nói rồi anh đặt bát canh gà lên bàn.

Sau đó bước nhanh tới chỗ cô.

Lâm Kiều Hân không kìm được nhoẻn môi cười.

Cô tiến tới một bước.

Nhưng do chỉ lo mải nhìn Trương Minh Vũ nên cô bước hụt!

"Á!"

Lâm Kiều Hân thét lên, người ngã nhào về phía trước!

Trương Minh Vũ hoảng hốt.

Anh giẫm chân thật mạnh và bước dài tới.

Vừa chạy tới vừa dang hai tay ra.

Vẻ hốt hoảng hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân!

Ngay sau đó, cô cảm giác mình ngã vào một bờ ngực ấm áp...

Lâm Kiều Hân sững sờ.

Mở mắt ra, khuôn mặt đầy lo lắng của Trương Minh Vũ kề mặt cô thật sát.

Lại là lồng ngực ấy, mùi hương ấy...

Trái tim Lâm Kiều Hân tức thì đập loạn xạ.

Trương Minh Vũ giận dữ trừng mắt nhìn cô, quát: "Sao mà đi nhanh vậy hả!"

Dứt lời, anh bế Lâm Kiều Hân lên trước ngực!

Tim cô đập nhanh như trống bỏi.

Trương Minh Vũ nhanh chóng đặt Lâm Kiều Hân lên ghế ngồi.

Cô không nói lời nào, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn anh chăm chú.

Trong mắt đầy vẻ phức tạp.

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Cô xuống đúng lúc thật, cơm nấu xong rồi này, để tôi đem ra".

Nói xong, anh nhanh chóng vào bếp.

Từ đầu đến cuối, Lâm Kiều Hân luôn dán mắt vào anh, hai tay nắm thật chặt.

Dường như cô hơi... hồi hộp.

Không hiểu sao cô lại như vậy nữa.

Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã đặt tất cả món ăn lên bàn.

Sau đó anh múc một bát canh cho Lâm Kiều Hân.

Trương Minh Vũ cười nói: "Ăn chút để bồi bổ cơ thể, bên kia có cháo táo đỏ nữa đấy, bổ máu".

Thế rồi anh đặt bát cháo gà đến trước mặt Lâm Kiều Hân.

Cô gật đầu, không nói gì.

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới cẩn thận uống một ngụm.

Mùi vị vẫn như thế.

Nhưng lúc này... cô lại thấy ngon đến kỳ lạ...

Lòng Lâm Kiều Hân rối như tơ vò.

Tim đập thình thịch.

Trương Minh Vũ thì không nghĩ gì cả, chỉ cầm đũa yên lặng ăn phần mình.

Lâm Kiều Hân cũng nghiêm túc ăn.

Đang đói muốn xót ruột mà được cho ăn một bữa thịnh soạn thế này thật là hạnh phúc...

Hai người nhanh chóng càn quét bàn ăn.

Lâm Kiều Hân lau khóe môi rồi ngồi yên trên ghế.

Trương Minh Vũ vui vẻ hỏi: "Tôi bế cô ra sofa ngồi nhé?"

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, mắt sáng ngời.

"Ừm".

Trương Minh Vũ đi qua.

Lâm Kiều Hân ăn ý dang hai tay ra.

Động tác này làm Trương Minh Vũ cực kỳ ngượng ngùng.

Anh thuần thục bế Lâm Kiều Hân lên rồi lại gần sofa.

Từ đây tới đó chỉ vài bước chân nhưng cô vẫn ngoan ngoãn tựa vào ngực Trương Minh Vũ.

Không hiểu sao Lâm Kiều Hân lại hưởng thụ khoảnh khắc này.

Trương Minh Vũ mở ti vi lên rồi nói: "Cô xem ti vi đi, tôi đi dọn phòng một lát".

Dứt lời, anh xoay người rời đi.

Đi đi lại lại trong phòng.

Ti vi đang mở.

Nhưng đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân cứ mãi hướng về Trương Minh Vũ.

Phút chốc, anh đã dọn phòng xong.

Lâm Kiều Hân cũng đã khỏe hơn rất nhiều, người không còn mềm oặt nữa.

Trương Minh Vũ rửa tay rồi qua chỗ cô, cười hỏi: "Sao không xem?"

Lâm Kiều Hân lắc đầu đáp: "Không muốn xem".

Sao?

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.

Nhưng bây giờ sức khỏe Lâm Kiều Hân vẫn còn hơi yếu, không thể ra khỏi nhà.

Đương nhiên anh không thể bỏ cô lại đây một mình rồi.

Nhất thời, Trương Minh Vũ đắn đo suy nghĩ.

Một tia sáng xẹt qua trong mắt, Lâm Kiều Hân cười nói: "Trương Minh Vũ, chơi với tôi chút đi".

Giọng của cô cực kỳ nhẹ.

Chơi?

Chương 376: Chơi với cô!

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Ơ... chơi cái gì giờ?"

Lâm Kiều Hân chỉ tay vào trước mặt, nói: "Có cờ tướng không, mình chơi một lát?"

Trương Minh Vũ cười vui vẻ: "Được thôi".

Nói xong, anh đứng dậy lấy bộ cờ tướng tới.

Bộ cờ tướng này trước giờ luôn được đặt ở đây, được làm bằng ngọc, nhìn là biết rất đắt.

Chốc lát sau, Trương Minh Vũ đặt bàn cờ lên ghế sofa.

Lâm Kiều Hân tỏ ra đắc ý: "Tôi chơi cờ giỏi lắm đó nha, coi chừng thua đấy".

Trương Minh Vũ lắc đầu một cách ngán ngẩm.

Trò này anh chơi ngán lâu rồi. Từ lúc ở trên núi, anh đã chơi thạo các loại cờ.

Vì trên núi chẳng có gì hay để chơi cả.

Không lâu sau, hai người bắt đầu ván đầu tiên.

Thoạt đầu, Lâm Kiều Hân vẫn còn cười đắc thắng.

Nhưng chưa đi được mấy nước thì nụ cười trên mặt cô bắt đầu tắt dần.

Bị ăn con Mã rồi.

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, thấy Trương Minh Vũ vẫn nở nụ cười ôn hòa.

Anh chơi cờ giỏi thế sao?

Hai người lại đấu với nhau mười mấy nước.

Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: "Chiếu tướng".

Lâm Kiều Hân ngây ra như phỗng.

Mới đó mà bị… chiếu tướng rồi sao!

Lâm Kiều Hân không chịu thua: "Lại, vừa rồi do sơ sẩy thôi!"

Nhưng thật ra trong lòng cô vô cùng ngạc nhiên.

Từ khi Lâm Kiều Hân học chơi cờ, đến ông cụ Lâm cũng chưa từng thắng nổi cô một lần cơ mà!

Nói gì đến người khác!

Chuyện này... sao có thể?

Chẳng mấy chốc lại kết thúc một ván.

Vẫn là kết quả cũ!

Lâm Kiều Hân lấy làm kinh hãi, ngơ ngác hỏi: "Anh... chơi cờ giỏi vậy à?"

Cứ như khám phá ra châu lục mới vậy.

Trương Minh Vũ cười như được mùa: "Cũng tạm thôi, do hồi bé hay chơi ấy mà".

Lâm Kiều Hân ngẩn ra.

Cô bỗng phát hiện mình chẳng biết gì về quá khứ của anh cả.

Không hiểu sau trong lòng cô thấy cực kỳ áy náy.

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân tỏ ra đanh đá: "Không được, thêm ván nữa! Tôi không tin ván này lại..."

Hai người lại chơi thêm ván khác.

Giữa ván Trương Minh Vũ có đi lấy ly nước đường đỏ.

Dùng để bổ máu cho Lâm Kiều Hân.

Bất tri bất giác, hai người đã chơi với nhau được hơn mười ván.

Nhưng Lâm Kiều Hân... chơi ván nào là thua ván đó.

Cuối cùng, cô tuyệt vọng cực kỳ.

Nhưng cô không cam tâm!

Lâm Kiều Hân khẽ căn răng, bảo: "Anh... Đàn ông con trai mà sao không nhường tôi gì cả!"

Người Trương Minh Vũ cứng đờ.

Giọng điệu này... sao nghe giống làm nũng thế nhỉ?

Trương Minh Vũ cười toe toét: "Nhường cô thì cứ như không tôn trọng cô ấy".

Hứ!

Lâm Kiều Hân nũng nịu hừ một tiếng rồi nói: "Không được, anh... anh cho tôi con Xe, Mã và Pháo đi!"

Trương Minh Vũ bật cười.

Anh thật sự rất vui vì Lâm Kiều Hân nói chuyện thế này với mình.

Nay cô đã không còn xem anh như người ngoài nữa rồi.

Trương Minh Vũ cười đắc ý: "Được thôi, như vậy cô cũng không thắng nổi đâu".

Hai người lại chơi thêm mấy ván nữa.

Dù Trương Minh Vũ đã nhường con Xe, Mã và Pháo của mình, Lâm Kiều Hân vẫn không thắng nổi một lần!

Lối chơi của anh làm cô ngạc nhiên quá đỗi, bất kể là cách đi các nước hay đặt bẫy!

Mãi cho đến khi chiếu tướng, Lâm Kiều Hân mới hoàn hồn.

Sau cùng, cô chọn bỏ cuộc.

"Không chơi với anh nữa, anh có nhường cho tôi thắng đâu!"

Lâm Kiều Hân bĩu môi, ra chiều bất mãn.

Nhưng trong lòng cô cực kỳ rúng động.

Còn điều gì về Trương Minh Vũ mà cô chưa biết nữa đây?

Lâm Kiều Hân bỗng nhiên tò mò.

Hai người chơi quá lâu, chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều.

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười: "Sao rồi? Khỏe hơn rồi đúng không?"

Lâm Kiều Hân bĩu môi, đáp: "Tốt hơn chút rồi, người có sức hơn hẳn".

Cô vẫn còn thấy đắng lòng vì những trận cờ bị hành hạ vừa rồi.

Chuông điện thoại bỗng reo lên.

Trương Minh Vũ bắt máy.

Giọng nói trong trẻo của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Đi ăn thôi".

Giọng nữ?

Một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Kiều Hân, cô vô thức nhích lại gần anh hơn.

Trương Minh Vũ vui vẻ đồng ý: "Biết rồi".

Hai người nhanh chóng hẹn giờ và địa điểm rồi cúp điện thoại.

Lâm Kiều Hân hơi mất tự nhiên: "Ai... ai thế?"

Trương Minh Vũ không nhận ra có gì khác lạ, chỉ mỉm cười: "Tần Minh Nguyệt, cô ấy bảo tôi qua thảo luận chuyện của nhà họ Hà và nhà họ Chung".

Lâm Kiều Hân lập tức thả lỏng.

Nhưng... Tần Minh Nguyệt cũng đẹp lắm...

Ơ?

Lâm Kiều Hân mở to hai mắt, cảm thấy không thể tin được.

Mình đang nghĩ gì thế này?

Mình... ghen à?

Sao có thể...

Làm gì có chuyện mình ghen với cô gái đó...

Trương Minh Vũ đứng dậy, cười ha ha: "Tôi đưa cô về nhà họ Lâm nhé, họ cũng lo cho cô lắm đấy".

Lâm Kiều Hân đáp lại theo phản xạ: "Không được!"

Giọng cô cực kỳ hùng hồn.

Trương Minh Vũ hoảng sợ giật mình.

Chuyện gì thế?

Lâm Kiều Hân cực kỳ bối rối: "Tôi... tôi đi với anh. Hôm qua Tần Minh Nguyệt đã cứu tôi, tôi phải cảm ơn cô ấy đàng hoàng".

Nhưng càng nói, trong lòng cô càng thấy kỳ cục.

Mình bị sao thế này!

Trương Minh Vũ tỉnh ngộ.

"À... Vậy cũng được, đi chung với tôi đi".

Anh không nghĩ nhiều, đồng ý ngay tắp lự.

Một tia sáng xẹt qua trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.

Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã sửa soạn xong.

"Chúng ta đi thôi", anh cười nhẹ.

Lâm Kiều Hân gật đầu nhưng vẫn không đứng dậy.

Trương Minh Vũ ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: "Sao không đi?"

Cô dang tay ra bảo: "Đi không nổi".

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật.

Sao cứ thấy... Lâm Kiều Hân như mấy cô vợ hay ghen ấy nhỉ...

Anh tiến lại gần cô.

Lâm Kiều Hân nở nụ cười đắc ý, trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ một cái thật dữ dằn.

Anh lắc đầu ngán ngẩm, bế cô theo kiểu công chúa.

Không lâu sau, hai người ra khỏi biệt thự.

Lâm Kiều Hân đang không khỏe nên không thể lái xe.

Cô cứ tưởng anh sẽ đón xe đi chứ.

Nhưng không ngờ vừa ra khỏi cổng biệt thự thì một chiếc Bentley liền đỗ trước mặt.

Lâm Kiều Hân giật mình.

Cửa kính xa hạ xuống để lộ khuôn mặt tinh xảo của Tần Minh Nguyệt.

Cô ta mỉm cười: "Lên xe đi".

Trương Minh Vũ vui vẻ đáp: "Được thôi".

Nói xong, anh ôm Lâm Kiều Hân vào ghế sau.

Cô bĩu môi.

Rất nhanh xe khởi động, chậm rãi lái đi.

Tần Minh Nguyệt hỏi đầy thiện ý: "Sức khỏe cô Lâm sao rồi? Đã ổn hơn chưa?'

Lâm Kiều Hân trả lời một cách khách sáo: "Khá hơn rồi, lần này tôi đi cũng vì muốn được trực tiếp nói lời cảm ơn với cô. Cảm ơn cô hôm qua đã giúp Trương Minh Vũ".

Ban đầu cô định nói cảm ơn đã cứu tôi.

Nhưng lời đến miệng thì bỗng nhiên thành ra như vậy.

Tần Minh Nguyệt cũng lịch sự đáp lại: "Không sao, không tính là gì, Trương Minh Vũ cũng đã giúp tôi rất nhiều lần".

Trương Minh Vũ cười lúng túng.

Lâm Kiều Hân âm thầm trừng anh một cái.

Tần Minh Nguyệt vốn muốn tìm một nhà hàng nhỏ.

Nhưng Trương Minh Vũ từ chối.

Dù sao cũng đã hứa mời người ta một chầu thật to rồi mà.

Cuối cùng, chiếc Bentley dừng trước cửa khách sạn Cách Lâm.

Khách sạn Cách Lâm là sản nghiệp nhà họ Triệu.

Mời người ta đi ăn mà, nếu qua khách sạn của mình thì hơi kì quặc.

Trương Minh Vũ xuống xe, nói: "Nào, tôi bế cô vào".

"Làm như tôi thèm".

Lâm Kiều Hân nguýt anh dữ dằn.

Sau đó cô mở cửa xe ra ngoài.

Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.

Không lâu sau, Tần Minh Nguyệt và Lâm Kiều Hân cùng nhau đi vào khách sạn.

Bước chân Lâm Kiều Hân thật nhẹ nhàng, đâu còn vẻ yếu ớt vừa rồi?

Ủa...

Trương Minh Vũ ngây ngốc.

Thật lâu sau anh mới đi nhanh vào.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, ba người đi vào một căn phòng.

Nhưng Trương Minh Vũ không biết một chiếc xe sang trọng cũng dừng trước cửa khách sạn ngay khi bọn họ đi vào.

Cửa xa mở ra.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa xuống xe.

Ở một chiếc xe khác.

Chung Hải mở xe một cách cung kính.

Chung Tử Kính ra ngoài với ngón tay tạo dáng hình hoa lan.

Chương 377: Kế hoạch báo thù!

Hai cô gái nhanh chóng gọi đồ ăn.

Trương Minh Vũ cười vui vẻ: "Hôm qua cảm ơn cô nhé, không nói cảm ơn là không được".

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, cũng mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn thì không cần đâu, dù gì anh cũng nợ tôi một bữa ăn mà".

Khóe miệng anh không nhịn được co quắp.

Đúng là thẳng thắn thật...

Trương Minh Vũ cười phá lên: "Vậy tôi giúp cô phá vụ buôn lậu này xong có được tính là trả ơn không?"

Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh, phản đối: "Nghĩ hay quá ha, cái này là hai chúng ta hợp tác cơ mà".

"Tôi muốn phá án, anh muốn tiêu diệt nhà họ Chung mà".

Trương Minh Vũ lắc đầu một cách chán nản.

Tinh quái thấy sợ luôn...

Đôi mắt Lâm Kiều Hân sáng như sao trời.

Cô biết Trương Minh Vũ muốn báo thù cho mình.

Trương Minh Vũ tỏ ra ngán ngẩm: "Thôi được rồi, vậy thì chờ khi nào có cơ hội rồi tôi trả ơn cô".

Một tia sáng lóe lên trong mắt Tần Minh Nguyệt, cô ta cười nói: "Khỏi lo chuyện đó, rồi sẽ có cơ hội thôi".

Hửm?

Trương Minh Vũ ngẩn người.

Sao cứ thấy có âm mưu gì ấy nhỉ...

Tần Minh Nguyệt lấy một khẩu súng lục và hai băng đạn ra khỏi ngực rồi đặt lên bàn.

Anh trố mắt nhìn chúng.

Tần Minh Nguyệt bật cười: "Anh giữ cái này đi, để qua ngày mai thì chưa chắc tôi lấy ra được đâu".

Trương Minh Vũ tức tối liếc cô ta: "Đã lên chức cục trưởng rồi mà chút quyền lợi này cũng không có là sao?"

Tần Minh Nguyệt bĩu môi chế giễu: "Là cục trưởng cũng phải tuân theo quy định chứ, chưa kể nhiều người đang nhìn đó kìa..."

Trương Minh Vũ gật đầu.

Đúng là gương mẫu mà.

Lâm Kiều Hân hơi cắn môi, lo lắng lên tiếng: "Cái đó... Hay là... đừng báo thù nữa, nhà họ Chung..."

Trong ấn tượng của cô, nhà họ Hà là một gia đình vô cùng kinh khủng.

Chưa kể đến nhà họ Chung...

Tia sắc lạnh hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ, anh an ủi: "Đừng lo, tôi nhất định phải báo thù!"

Không ai có thể thuyết phục anh đổi ý!

Chẳng hiểu sao trong lòng Lâm Kiều Hân cực kỳ căng thẳng.

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Thôi, chúng ta nghiên cứu kế hoạch báo thù đi".

Tần Minh Nguyệt gật đầu, tiết lộ thông tin: "Hiện giờ chúng tôi biết được tin nhà họ Chung đang chuẩn bị cho cuộc giao dịch vào rạng sáng ngày mai".

"Địa điểm ở bến cảng, do nhà họ Hà vận chuyển".

"Bên mua thì đến giờ vẫn chưa điều tra ra".

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu, hỏi: "Hiện tại đã có kế hoạch gì chưa?"

Tâm trạng anh cực kỳ phấn khởi.

Nhà họ Chung và nhà họ Hà đều tham gia trong chuyện này!

Nếu được thì một phát bắt gọn là tốt nhất!

Tần Minh Nguyệt nghiêm mặt đáp: "Kế hoạch là ngày mai nghĩ cách giám sát cuộc giao dịch của họ, sau khi giao dịch hoàn thành thì bắt cả hai bên lại".

"Như thế thì số hàng hóa trên tàu đủ để khép tội nhà họ Hà rồi".

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu.

Kế hoạch có rồi đấy, nhưng chắc chắn việc áp dụng thực tiễn sẽ rất khó khăn.

Một mình Chung Hải thôi đã khó đối phó rồi.

Chưa kể anh cũng không biết người của nhà họ Âu Dương có nhúng tay vào vụ án này không.

Tần Minh Nguyệt nói tiếp: "Tàu chở hàng của nhà họ Hà có thể giao cho người trong sở cảnh sát theo dõi".

"Nhưng địa điểm giao dịch của họ thì phải trông cậy vào hai chúng ta thôi, nhiều người sẽ bị phát hiện".

Trương Minh Vũ gật đầu, lại hỏi: "Còn tin tức gì nữa không?"

Cô ta lắc đầu, trả lời: "Tạm thời không, lát nữa tôi sẽ gửi thời gian và kế hoạch cụ thể cho anh sau".

Trương Minh Vũ đồng ý.

Một lát sau, các món ăn được mang lên.

Ba người bắt đầu dùng bữa.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đầy vẻ lo âu.

Nhưng cô chẳng giúp được gì.

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân chỉ biết thở dài thườn thượt.

Ba người nhanh chóng ăn hết bữa cơm.

Tần Minh Nguyệt đã vội vàng rời đi sau khi nhận một cú điện thoại.

Trong phòng ăn chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.

Đôi mắt cô đong đầy suy tư.

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Đừng lo gì cả, chắc chắn tôi sẽ không sao đâu, chỉ cần kế hoạch lần này thành công".

"Tôi nhất định không tha cho Chung Tử Kính!"

Lâm Kiều Hân gật đầu, trong lòng đầy ấm áp.

Trước kia, cô luôn phải gánh chịu tất cả trách nhiệm cho nhà họ Lâm.

Còn bây giờ...

Cảm giác được người khác bảo vệ là đây ư?

Bất giác, khóe môi Lâm Kiều Hân nhoẻn lên.

Cô bỗng thấy vui vẻ một cách kỳ lạ.

Trương Minh Vũ cười hớn hở: "Rồi, giờ chúng ta về thôi".

"Mẹ cô sẽ lo sốt vó lên cho xem".

Lâm Kiều Hân gật đầu.

Trương Minh Vũ không còn bận lòng nữa.

Lúc này hầu như cô đã khỏe hẳn rồi, về nhà cũng không sợ sẽ bị phát hiện ra manh mối.

Trương Minh Vũ đứng dậy rồi cười nói: "Đi thôi".

Lâm Kiều Hân ngồi trên ghế, chỉ dang hai tay ra mà không nói năng gì.

Ơ?

Trương Minh Vũ ngẩn ra.

"Cô... không phải cô tự đi được rồi à...", anh hoang mang hỏi.

Lâm Kiều Hân bị gì thế nhỉ?

Cô trừng mắt nhìn anh: "Lúc nãy ráng đi thôi, giờ mệt quá".

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật.

Sao tự nhiên anh có cảm giác Lâm Kiều Hân cố ý vậy nhỉ...

Nét mặt cô vẫn bình tĩnh như thường.

Nhưng trong lòng đã dấy lên một trận sóng to gió lớn.

Bản thân Lâm Kiều Hân cũng không biết tại sao mình muốn làm như vậy.

Trương Minh Vũ chán nản lắc đầu, đành bế cô vào lòng theo kiểu công chúa.

Hai người vừa ra khỏi phòng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Anh cực kỳ bối rối.

Không lâu sau, tất cả cánh đàn ông đều nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt phẫn nộ.

Anh không thể không đi thật nhanh.

Rồi anh thanh toán dưới ánh nhìn ngạc nhiên của nhân viên thu ngân.

Trương Minh Vũ vừa định đi.

Bỗng một giọng nói đầy nghiền ngẫm vang lên: "Ôi chao, không phải ông chủ Trương đây sao! Đang phát cơm chó đấy hả?"

"Không biết mày đã nghe qua câu này bao giờ chưa, phát cơm chó thì mau chết đấy!"

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày.

Cái giọng này là... Hà Gia Hoa?

Anh xoay người.

Tình cờ thấy Hà Gia Hoa và Triệu Khoát đang thong thả đi tới.

Trương Minh Vũ chế nhạo: "Anh Hà lại tới đây chịu đòn à?"

"Mày..."

Hà Gia Hoa vừa nghe xong thì nổi điên.

Khiêu khích trắng trợn như thế, ai mà không điên tiết cho được!

Triệu Khoát kéo hắn lại.

Hà Gia Hoa híp mắt, lạnh giọng nói: "Bạn cũ của mình, cậu bị thương rồi sao? Hai ngày nay tiết trời hơi xấu, cậu phải cẩn thận chứ!"

Dứt lời, ánh mắt hắn âm trầm như bể nước đục.

Một lời hai nghĩa.

Lâm Kiều Hân cười khẩy, đáp trả: "Không cần cậu nhọc lòng, có người bảo vệ tôi rồi, tôi an toàn lắm".

Nhưng giữa lúc đó, một giọng nói quái gở vang lên: "Sợ là cậu ta... không bảo vệ cô nổi đâu".

Câu vừa dứt, Chung Tử Kính dẫn Chung Hải tới đây nhập cuộc.

Ầm!

Cơn phẫn nộ tột cùng bùng nổ trong nháy mắt!

Chung Tử Kính!

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Kẻ đầu têu tới rồi!

Nhưng cuối cùng anh vẫn nhẫn nhịn.

Giờ không được manh động.

Dù chuyện gì xảy ra đi chữa cũng không được phá hỏng kế hoạch.

Trương Minh Vũ nhếch mép: "Tao có thể bảo vệ cô ấy hay không, mày còn chưa biết à?"

"Tao vừa cứu được cô ấy đấy thôi".

Nói xong, anh nhếch môi cười giễu cợt.

Chung Tử Kính tạo dáng tay hình hoa lan và lạnh lùng nói: "Dám khiêu khích tao? Mày không sợ người trong lòng mày... lại mất tích lần nữa à?"

Ánh mắt của anh ta cũng cực kỳ căm phẫn.

Lần trước để Lâm Kiều Hân bỏ trốn.

Hôm nay tuyệt đối không được vuột mất cơ hội!

Vừa nghe thấy câu này, vẻ hốt hoảng hiện lên trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân.

Cô từng chứng kiến sự đáng sợ của Chung Hải!

Trương Minh Vũ híp mắt lại, cười gằn: "Ban ngày ban mặt mà mày dám?"

Triệu Khoát lại nở nụ cười ẩn ý: "Ban ngày ban mặt? Phòng ốc kín bưng thế này... sao biến thành ban ngày ban mặt rồi?"

Ai nghe thấy lời này cũng sửng sốt.

Hắn nói vậy là có ý gì?

Chương 378: Chung Hải? Không được!

Triệu Khoát đưa mắt nhìn quanh, trêu đùa: "Các vị, các vị... có thấy gì không?"

Nói đoạn, ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén.

Mọi người đều lộ vẻ kinh hãi.

Trương Minh Vũ chợt bừng tỉnh.

Hồi lâu sau, mọi người liên tục lắc đầu.

Nhà họ Hà và nhà họ Triệu đều là những thế lực họ không thể động tới được, huống chi còn có thêm cả nhà họ Chung...

Lâm Kiều Hân chau mày, cựa quậy thoát ra khỏi vòng tay Trương Minh Vũ.

Cô căng thẳng quan sát tình hình.

Triệu Khoát cười nhạt, châm chọc nói: "Trương Minh Vũ, giờ còn là ban ngày ban mặt không?"

Trương Minh Vũ thoáng nhăn mày.

Đám người xung quanh cũng đều nhếch mép cười lạnh.

Đụng phải mấy nhân vật tai to mặt lớn cùng lúc rồi?

Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!

Chung Tử Kính uốn éo ngón tay, cười nói: "Chú Chung, lần này... chú sẽ không thất thủ nữa chứ?"

Chung Hải bước lên một bước, nặng nề nói: "Xin cậu cứ yên tâm!"

Nói đoạn, ông ta khập khiễng tiến lên.

Đám đông thấy thế, đều cười nhạt nhìn Trương Minh Vũ.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cũng trào phúng khoanh tay đứng một bên, lẳng lặng đợi xem trò vui.

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Tay cô vô thức túm chặt lấy tay Trương Minh Vũ.

Nhưng cô biết, Trương Minh Vũ không phải là đối thủ của Chung Hải.

Giờ... phải làm sao đây?

Lâm Kiều Hân nôn nóng luống cuống tay chân.

Trương Minh Vũ lại chỉ nhếch miệng cười lạnh.

May mà...

Chung Hải cất giọng già nua, nói: "Này ranh con, đã đến lúc tao nên trả lại vết thương trên đùi tao cho mày rồi".

Nói đoạn, đôi tròng mắt đục ngầu già cả chợt lóe lên một tia sắc bén.

Giây tiếp theo, ông ta dồn lực xuống chân.

Đột nhiên, Chung Hải phóng vút về phía Trương Minh Vũ, tốc độ như đạn rời nòng súng.

Chung Tử Kính nhìn Trương Minh Vũ, cười khẩy đầy coi khinh.

Đám đông còn lại đều hưng phấn hẳn lên.

Lâm Kiều Hân khẩn trương căng mắt nhìn.

Nhưng đúng vào lúc này, Trương Minh Vũ đột nhiên cất tiếng, giọng vô cùng lạnh lẽo: "Vậy thì hãy thêm… cho ông một vết thương nữa đi".

Nói đoạn, anh nhẹ nhàng nâng tay.

Chung Hải thấy thế, thân thể hơi ngừng lại.

Trời!

Một giây sau, đám đông đua nhau hít hà thật mạnh.

Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa bàng hoàng chết sững.

Bởi trong tay Trương Minh Vũ... vừa xuất hiện một khẩu súng lục.

Tình thế này...

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Khóe miệng Chung Hải điên cuồng co giật, đứng ngây tại chỗ.

Ực!

Hồi lâu sau, khắp nơi liên tục vang lên tiếng nuốt nước miếng đầy sợ hãi.

Ánh mắt Lâm Kiều Hân sáng rực lên.

Tần Minh Nguyệt... có để lại súng!

Sao cô lại quên mất nhỉ!

Trương Minh Vũ cười lạnh, hỏi: "Sao không tới đi?"

Chung Hải híp mắt, con ngươi hừng hực lửa giận.

Võ thuật cao tới đâu cũng phải sợ dao sắc.

Huống chi đây còn là súng lục...

Mặc dù Trương Minh Vũ không thành thạo thuật bắn súng, nhưng ở khoảng cách gần thế này...

Ông ta không dám đánh cược!

Trương Minh Vũ nhíu mi, tiến lên hai bước, ánh mắt lạnh buốt thoáng lóe lên ngọn lửa băng giá.

Chung Hải vội vã lùi lại.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều đã choáng váng, trợn mắt há hốc miệng đứng chết lặng.

Chung Tử Kính vẫn vươn ngón tay điệu đà, sắc mặt âm trầm.

Một lúc sau, Triệu Khoát mới run rẩy nói: "Anh... Sao anh lại có súng? Anh mà sử dụng súng là phạm pháp!"

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Các người chết sạch rồi thì ai chứng minh được tôi có súng?"

Triệu Khoát phẫn nộ quát: "Giữa ban ngày ban mặt, anh..."

Chưa nói hết câu, hắn chợt sực nhớ ra...

Triệu Khoát sợ quá, vội vàng ngậm miệng.

Trương Minh Vũ cũng không để ý đến hắn nữa.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa vốn không phải kẻ quan trọng ở đây!

Lát sau, Trương Minh Vũ lạnh lùng quát: "Anh, lại đây!"

Nói đoạn, nòng súng chỉ thẳng vào Chung Tử Kính.

Lâm Kiều Hân mím môi, ánh mắt đầy phức tạp.

Đây chính là tên đầu sỏ trong việc bắt cóc cô lần này.

Chung Tử Kính giật mình sợ hãi.

Chung Hải lạnh lùng quát to: "Mày muốn gì?"

Trương Minh Vũ lạnh nhạt hỏi: "Tôi hỏi đến ông chưa? Muốn ăn đạn sao?"

Chung Hải giận dữ siết chặt nắm tay.

Nhưng cuối cùng... ông ta cũng không dám nói gì thêm.

Trương Minh Vũ đột nhiên quát lớn: "Cút ra đây!"

Tiếng quát lanh lảnh vang vọng.

Đám người xung quanh trợn tròn mắt, sợ đến mức không dám thở mạnh.

Chung Tử Kính hổn hển thở, ngực phập phồng kịch liệt.

Song, rốt cuộc nỗi sợ chết vẫn vượt lên trước.

Anh ta bước ra, đi tới trước mặt Trương Minh Vũ.

Chung Tử Kính vươn mấy ngón tay điệu đà, hỏi: "Mày... mày muốn gì?"

Muốn gì?

Trương Minh Vũ nở nụ cười nhạt.

Sau đó, anh đột ngột vung tay.

Chung Hải hốt hoảng quát lên: "Cậu Tử Kính, cẩn thận".

Chỉ tiếc, ông ta phản ứng kịp nhưng Chung Tử Kính thì không thể.

Bốp!

Một âm thanh giòn giã vang vọng khắp căn phòng.

Chung Tử Kính mềm oặt người, ngã xuống sàn.

Trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện một dấu tay rõ nét.

Chung Hải quát to: "Mày chán sống rồi chắc!"

Nói đoạn, ông ta lập tức xông lên.

Hả?

Trương Minh Vũ nhăn mày, lại giơ khẩu súng trong tay, chĩa về phía ông ta.

Chung Hải hơi khựng lại.

Những kẻ quanh đó đều sững sờ tròn mắt nhìn.

Cậu ấm nhà họ Chung... vừa bị người ta bạt tai?

Thật là...

Quá điên cuồng rồi...

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cũng đều trợn trừng mắt, ngây người ra.

Chung Tử Kính ngã sấp xuống đất, giận dữ quát lên: "Mày... Mày dám đánh tao à!"

Ánh mắt anh ta ngập tràn lửa giận.

Đánh anh?

Mẹ kiếp, tôi đây còn đang muốn giết chết anh luôn kìa!

Nhưng lúc này... Trương Minh Vũ chỉ có thể ẩn nhẫn.

Chuyện nhỏ mà không nhẫn nhịn thì sẽ làm loạn mưu đồ lớn hơn.

Kế hoạch ngày mai mới là đòn nặng nề nhất giáng xuống đầu nhà họ Chung!

Phù!

Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi thật mạnh, nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng.

Lâm Kiều Hân cũng hiểu rõ.

Ngày mai... còn có chuyện phải làm...

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Anh nên tự thấy may mắn rằng hôm nay tôi sẽ không giết anh".

Chung Tử Kính lồm cồm bò dậy, hỏi: "Giết tao? Mày còn dám có ý định giết tao?"

Nói đoạn, anh ta che miệng õng ẽo cười rộ lên.

Mọi người lập tức cảm thấy ghê tởm muốn ói.

Ngay sau đó, Chung Tử Kính híp mắt, nói với Trương Minh Vũ: "Một cái tát này, tao muốn mày phải lấy cái mạng mày để trả lại!"

"Còn dám động vào một sợi tóc của tao thôi, tao sẽ giết sạch nhà họ Lâm chúng mày".

Anh ta quát lớn, khí thế cực kì hùng hổ.

Mọi người đều âm thầm tặc lưỡi.

Ai nấy đều sợ hãi nhìn Chung Tử Kính.

Không một ai nghi ngờ lời anh ta nói.

Lâm Kiều Hân cũng nhịn không được, thân mình thoáng run rẩy.

Trương Minh Vũ lại nở một nụ cười.

Giết sạch?

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa lại một lần nữa nhếch môi cười lạnh.

Một khẩu súng lục... mà đã mơ tưởng đe dọa nhà họ Chung?

Đùa đấy à?

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt.

Sau đó, anh đưa khẩu súng cho Lâm Kiều Hân.

Lâm Kiều Hân mờ mịt nhìn anh.

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói với cô: "Hôm nay tạm thời giúp cô xả giận một chút đã, đợi lần sau... nhất định tôi sẽ báo thù cho cô".

Vừa nghe anh nói thế, đám đông đều bối rối nhìn nhau.

Trương Minh Vũ... có ý gì?

Lâm Kiều Hân hoang mang nhận khẩu súng, đến lúc này cô vẫn không hiểu ý anh là sao.

Trương Minh Vũ lại cười nói: "Cô ngắm thẳng vào gã Chung Tử Kính kia, bọn họ dám cử động, cô không cần do dự, cứ việc nổ súng".

Hả?

Mọi người quanh đó đều sững sờ.

Lâm Kiều Hân đờ đẫn gật đầu, hai tay ghì chặt khẩu súng, ngắm thẳng vào Chung Tử Kính.

Chung Tử Kính cũng choáng váng cả người.

Bọn họ... muốn làm gì vậy?

Trương Minh Vũ xoa xoa nắm tay, lại căn dặn Lâm Kiều Hân: "Có kẻ nào dám động đậy, cô cứ bắn liền!"

Lâm Kiều Hân chỉ biết ngây ngô gật đầu.

Tất cả đều đã dồn mắt về phía Trương Minh Vũ, ai nấy đều mờ mịt khó hiểu.

Giây lát sau, Trương Minh Vũ sải bước tiến lên.

Anh đi thẳng tới chỗ Chung Tử Kính.

Chung Tử Kính hoảng sợ, vội lùi về phía sau.

Nhưng anh ta sao có thể di chuyển nhanh hơn Trương Minh Vũ được?

Trương Minh Vũ xông tới, túm chặt vai Chung Tử Kính.

Chung Tử Kính kinh hãi cứng người.

Trương Minh Vũ đỡ anh ta đứng thẳng lên, cười bảo: "Đừng nhúc nhích, đứng ngay ngắn vào".

Chung Tử Kính đờ đẫn gật đầu, theo bản năng đứng thẳng lưng lên.

Trương Minh Vũ vung cánh tay... bàn tay vả mạnh.

Bốp!

Lại một âm thanh giòn giã vang lên.

Chung Tử Kính ngã vật xuống đất như đạn pháo.

Cả căn phòng rơi vào sự yên lặng chết chóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK