Nói đoạn, Lâm Kiều Hân nhận ngay lấy tấm ván gỗ.
Gã đeo khuyên môi choáng váng cả người.
"Đừng... Đừng..."
Gã thanh niên đeo khuyên môi vừa há mồm lắp bắp vừa định né đầu đi, nhưng cổ áo đang bị Trương Minh Vũ túm chặt.
Gã hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Lâm Kiều Hân đang hào hứng muốn thử, bèn vung tấm ván gỗ lên.
Cô quát một tiếng: "Này thì thích bắt nạt chọc ghẹo người khác này!"
Vừa dứt lời, tấm ván gỗ đã quật thật mạnh vào mặt gã đeo khuyên môi.
Bốp!
"A!"
Một tiếng gào đầy đau đớn vang lên, mặt gã đeo khuyên môi đã đỏ gắt.
Ngay sau đó, những tiếng kêu thảm thiết vang vọng mặt hồ.
Bốn kẻ lần lượt nếm đòn!
Lâm Kiều Hân đã triệt để dốc hết những áp lực đè nén trong lòng bấy lâu nay ra theo từng cú đánh.
Một niềm vui sướng hân hoan lan tràn khắp người cô!
Phù!
Lâm Kiều Hân buông ván gỗ xuống, hổn hển thở mấy hơi.
Gương mặt tươi tắn rạng ngời đã lấm tấm mồ hôi.
Bốn gã côn đồ nằm la liệt trên đất, đau đớn quằn mình, rên rỉ kêu la.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười hỏi: "Thế nào? Giải pháp này được đấy chứ?"
Lâm Kiều Hân gật đầu, cười nói: "Chơi vui lắm".
Bốn tên côn đồ co rút khóe miệng.
Chơi vui?
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi thôi".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Hai người thong thả rời khỏi nơi này.
Bốn tên côn đồ chỉ nằm đó nhìn theo, coi như hôm nay xui xẻo.
Đến ven đường, Trương Minh Vũ vẫy một chiếc taxi.
Lát sau, hai người xuống xe.
Hôm nay Lý Phượng Cầm đã chuyển về nhà họ Lâm, Lâm Kiều Hân có thể ở lại biệt thự của anh mà không cần cố kị điều gì.
Nhưng Trương Minh Vũ biết, những ngày tháng yên bình thế này sẽ chấm dứt nhanh thôi.
Người của Âu Dương Triết sắp tới rồi.
Lần này Thần Ẩn thất bại, nhất định sẽ phái cao thủ mạnh hơn nữa tới.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Anh đẩy cửa, đi vào.
Giờ đã là nửa đêm.
Vừa rồi vận động mạnh nên Lâm Kiều Hân cũng ra mồ hôi khá nhiều, vào nhà liền đi tắm ngay.
Trương Minh Vũ thì đi tới chỗ hình nộm đứng một góc.
Thời gian thì eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng nề.
Anh phải tranh thủ huấn luyện.
Ngay sau đó, căn phòng vang lên từng âm hưởng trầm đục.
Đánh ra mấy quyền, Trương Minh Vũ bắt đầu tìm được cảm giác.
Biên độ dao động của hình nộm càng thêm rõ ràng.
Lâm Kiều Hân đứng ở cửa phòng tắm, khẽ mím môi, ánh mắt nhìn anh đầy xót xa.
Nhưng cuối cùng, cô cũng không nói ra lời nào.
Thời gian thong thả trôi đi, Trương Minh Vũ đã tiến vào trạng thái điên cuồng công kích.
Nắm tay anh đã tê rần.
Thân thể anh cũng đã đến độ kiệt quệ, nhưng dưới từng quyền của anh, biên độ dao động của hình nộm càng thêm rõ ràng.
Tối thiểu cũng phải hai mươi độ rồi!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Rất tốt!
Mấy ngày nay chiến đấu nhiều cũng đem lại nhiều lợi ích.
Tập luyện thêm một hồi, Trương Minh Vũ nghe được phòng tắm bên kia dường như không còn tiếng động gì nữa.
Anh bèn dừng tay, cất bước đi vào phòng tắm.
Nước lạnh xối xuống, sảng khoái vô cùng.
Anh tắm qua một lát, sau đó quấn khăn tắm về phòng ngủ.
Quăng mình lên giường, Trương Minh Vũ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều vô cùng thoải mái.
Nhắm mắt, anh mau chóng tiến vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, chợt một loạt tiếng động rất nhỏ vang lên đâu đó.
Trương Minh Vũ mở choàng mắt, con ngươi lóe sáng.
Trong phòng vẫn tối om như cũ.
Anh quét mắt nhìn quanh, không phát hiện bất cứ thứ gì khác thường.
Âm thanh gì thế nhỉ?
Trương Minh Vũ nhăn mày, lòng chợt căng thẳng.
Anh trầm ngâm giây lát rồi lại một lần nữa nhắm mắt.
Nhưng thân thể anh đã căng cứng.
Trương Minh Vũ nghiêng tai lắng nghe, xung quanh lại trở về tĩnh lặng, không có bất cứ tiếng động nào.
Vừa rồi mình quá nhạy cảm?
Ngay tại lúc này, một cảm giác nguy hiểm chợt ập đến.
Nhịp tim Trương Minh Vũ tăng tốc.
Anh hoàn toàn không do dự một giây, lập tức cong người bật lên.
Bên cạnh anh vừa có thêm một hơi thở.
Trời!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật mạnh.
Nếu không phải trước đó nghe được tiếng động lạ, anh thật sự nghi ngờ mình vừa mới gặp ma.
Vào bằng cách nào?
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, đánh ra một quyền.
Lại... đánh hụt!
Không cho anh thời gian suy nghĩ, hai cánh tay đối phương đã quấn lên hông anh.
Mềm mại, nhẵn nhụi!
Hả...
Trương Minh Vũ choáng váng, ánh mắt mờ mịt ngơ ngác.
Sao anh lại... có cảm giác quen thuộc như vậy nhỉ?
Song, ngay lập tức Trương Minh Vũ lại trở về trạng thái căng thăng, không suy nghĩ nhiều thêm.
Anh vận sức giằng ra, lần thứ hai chém ra một quyền nữa.
Nắm tay xé gió lao đi.
Một quyền này có trạng thái vô cùng tốt.
Nhưng giây lát sau, một bàn tay nhỏ nhắn mà lạnh như băng đã túm lấy cổ tay anh.
Đối phương chỉ nhẹ nhàng vận sức, vậy mà đã dễ dàng triệt tiêu lực tấn công của Trương Minh Vũ.
Đây... là thủ đoạn gì?
Ngay sau đó, một lực khổng lồ từ cẳng chân anh kéo tới.
Thân thể Trương Minh Vũ nháy mắt rơi vào trạng thái không trọng lực, nặng nề ngã xuống giường.
Thật là khủng khiếp!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, đang định bật dậy.
Nhưng chỉ tích tắc sau, một thân thể mềm mại đã đè luôn lên người anh.
Trương Minh Vũ hoàn toàn choáng váng.
Ngay sau đó, một đôi môi mềm ấm đã ấn lên môi anh.
Mùi hương quen thuộc điên cuồng chui vào từng hơi thở của anh.
Đây là... chị sáu?
Trương Minh Vũ trợn to mắt, cảm giác căng thẳng và cảnh giác lập tức tan biến.
Mình... lại bị cưỡng hôn!
Chị sáu... sao lúc nào cũng bá đạo như vậy chứ...
Trương Minh Vũ thật sự khóc không ra nước mắt.
"Ha ha ha!"
Tiếng cười như tiếng chuông bạc vang lên.
Hàn Quân Ngưng đắc ý lật người sang một bên, vẻ mặt đầy hưng phấn.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Không hiểu sao, anh chợt có cảm giác mình vừa ... bị...
Haiz.
Trương Minh Vũ thở dài một tiếng, tức giận lầm bầm: "Chị sáu, sao chị lại cứ xuất quỷ nhập thần như vậy..."
Hàn Quân Ngưng đắc ý cười nói: "Em trai thối, tiến bộ nhanh ghê đó, vậy mà đã có thể phát hiện ra chị".
Trương Minh Vũ lúng túng gãi đầu, cười nói: "Như vậy cũng đâu có tác dụng gì, chị ở bên ngoài em còn nghe được, nhưng chị vào bằng cách nào, em lại hoàn toàn không biết..."
Hàn Quân Ngưng vỗ vỗ đầu Trương Minh Vũ, cười bảo: "Thôi được rồi, được rồi, tiến bộ đến mức này đã không dễ dàng gì, nếu chị sáu em muốn, thế giới này còn chưa có mấy người có thể phát hiện được chị đâu".
Giọng cô ấy còn mang theo một niềm kiêu hãnh và ngạo nghễ đặc biệt.
Trương Minh Vũ hơi chau mày.
Chị sáu... rốt cuộc lợi hại cỡ nào?
Hàn Quân Ngưng vẫn đắc ý cười hì hì, bảo: "Đều do Long Tam dạy em à?"
Trương Minh Vũ gật đầu đáp: "Đúng vậy".
Hàn Quân Ngưng bĩu môi, nói: "Nhìn là biết ngay, cái tên ngu ngốc kia dạy đã lâu mà vẫn còn kém cỏi như vậy".
Khóe miệng Trương Minh Vũ hơi giật nhẹ.
Long Tam... kém cỏi...
Hàn Quân Ngưng ngồi dậy, cười nói: "Đi, đi với chị ra ngoài, chị dạy cho em chút".
Trương Minh Vũ nghe vậy, lập tức hưng phấn cực kì.
"Được, đợi em thay bộ đồ rồi ra liền".
Nói xong, anh liền đứng dậy ngay.
Trương Minh Vũ luôn vô cùng khát vọng nâng cao thực lực.
Nhưng anh còn chưa kịp bước xuống đất, Hàn Quân Ngưng đã quát nhẹ một tiếng: "Không được! Em tưởng chị dạy miễn phí cho em chắc?"
Hả?
Không được cái gì cơ?
Trương Minh Vũ ngây người.
Không được... thay đồ?
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Quấn khăn tắm... thì luyện thế nào ạ?"
Hàn Quân Ngưng khoanh tay, kiêu kì nói: "Dù ở trần cũng chẳng làm lỡ chuyện gì nữa là quấn khăn tắm".
"Em không biết đó thôi, quấn khăn tắm có cái lợi riêng của nó".
"Khăn tắm sẽ không làm vướng cánh tay và đùi em, hiểu không?"
Trương Minh Vũ lại nhịn không được, khóe miệng giật nhẹ mấy cái.
Tưởng em mới lên ba chắc...
Hàn Quân Ngưng cười cười xấu xa, bảo: "Quan trọng nhất là, khăn tắm nó... tiện lợi".
Nói xong, cô ấy trừng mắt nhìn.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Thế này thì quá là... trắng trợn!
Chương 322: Nhảy xuống đi chứ!
Hàn Quân Ngưng nhanh chóng xuống giường và lặng lẽ mang giày.
Hình ảnh này làm Trương Minh Vũ cực kỳ ngạc nhiên.
Lúc đi vào... Hàn Quân Ngưng đã cởi giày rồi ư?
Thế mà anh chẳng nhận ra!
Chuyện này... khủng khiếp thật...
Chẳng bao lâu Hàn Quân Ngưng đã đi giày xong, cô ấy cười nói: "Xong rồi, đi thôi".
Nói xong, cô ấy tới bên cửa sổ.
Tung người, nhảy xuống dưới một lèo...
Trương Minh Vũ nhìn mà sắp rớt con mắt ra ngoài.
Đây... là tầng hai cơ mà...
Không lâu sau đó, giọng nói kiêu ngạo của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Nhảy xuống lẹ đi chứ".
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt rồi lại gần cửa sổ.
Anh cúi đầu, thấy khá là cao...
Giờ... nhảy xuống ấy hả?
Hàn Quân Ngưng tỏ ra bất mãn: "Nhanh lên nào, đàn ông con trai mà cứ rề rề rà rà, chị ở dưới đây mà, em sợ gì!"
Phù!
Trương Minh Vũ hít thở thật sâu.
Có chị sáu ở đây mà!
Anh không do dự nữa, lấy đà nhảy xuống.
Cơ thể rơi tự do giữa không trung, càng ngày càng gần mặt đất.
Khoảng cách từ tầng hai đến mặt đất không quá cao nhưng đã đủ để gây thương tích rồi!
Khăn tắm bị gió hất lên.
Hàn Quân Ngưng tiến lên hai bước rồi dang rộng hai tay, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ hào hứng.
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã rơi vào vòng tay của cô ấy bình an!
Không hề mất thăng bằng chút nào!
Mạnh thế luôn hả...
Trương Minh Vũ trợn to mắt, lòng lại cuộn trào sóng gió.
Hàn Quân Ngưng mạnh đến mức vượt quá sức tưởng tượng của anh...
Nụ cười trên mặt chợt tắt, cô ấy bĩu môi.
Hàn Quân Ngưng mở hai tay ra làm Trương Minh Vũ rơi cái phịch xuống đất.
Cô ấy tức giận lầm bầm: "Bị gì vậy trời, đã quấn khăn tắm còn mặc đồ ở trong!"
"Biết vậy đi cầu thang cho rồi!"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm.
Bà chị sáu này thật là...
Anh lúng túng nói: "Cái đó... Hay mình nghiên cứu chuyện... huấn luyện trước đi ạ?"
Hàn Quân Ngưng ngẩn ra một chốc rồi nói nhỏ: "Suýt quên mất tiêu".
Trương Minh Vũ thiếu chút nữa đã hộc máu.
Hàn Quân Ngưng thoăn thoắt cất bước đi tới nơi có ánh đèn đường khá sáng ở đằng xa.
Trương Minh Vũ lặng lẽ theo sau.
Hàn Quân Ngưng đi được một lúc rồi dừng chân, vân vê một cọng cỏ đuôi chó trong tay.
Trương Minh Vũ ngoan ngoãn đứng sau lưng, tâm trạng đầy kích động.
Chắc chắn chiêu mà chị sáu sắp dạy sẽ lợi hại lắm đây!
Lát sau, Hàn Quân Ngưng chậm rãi lên tiếng: "Em đánh nhau bao giờ chưa?"
Trương Minh Vũ gật đầu.
Cô ấy hỏi tiếp: "Mấy lần rồi?"
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Chắc tầm hai mươi trận đó chị".
Hàn Quân Ngưng nhướng mày, cười đáp: "Được phết nhờ, không ngờ em là hạt giống tốt đấy".
Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc ý.
Có mấy ai được Hàn Quân Ngưng khen ngợi đâu?
Cô ấy khoanh hai tay trước ngực, tỏ ra kênh kiệu: "Long Tam toàn dạy em những thế tấn công chứ không biết cách phòng thủ".
"Em sẽ cần thời gian để luyện tấn công. Lâu lắm".
"Chị dạy em một vài phương pháp phòng thủ vậy. Sau này em sẽ gặp nhiều người mạnh hơn, nếu em chỉ biết tấn công thôi thì chắc chắn sẽ không đánh lại người ta nổi".
Trương Minh Vũ gật đầu liên tục.
Hàn Quân Ngưng đắc ý cười, hỏi: "Còn nhớ lúc em đấm chị trên giường không?"
Trương Minh Vũ ngẩn ra, cảnh tượng vừa rồi lập tức hiện ra trong đầu.
Cú đấm toàn lực của anh thế mà bị hóa giải một cách ung dung...
"Em nhớ chứ!"
Trương Minh Vũ gật đầu cái rụp.
Hàn Quân Ngưng từ từ bước đi, từ tốn nói: "Chị sẽ dạy em cách phòng thủ đó".
"Nếu như em chỉ toàn thấy đâu đỡ đó thì khi gặp người nào trên cơ rất nhiều em vẫn chịu thua thôi".
Anh gật gù đồng ý.
Phải học hỏi chiêu này thật tốt mới được!
Hàn Quân Ngưng dừng bước, cười nói: "Nhưng cách phòng thủ tốt nhất vẫn là tấn công".
Câu nói của cô ấy làm vẻ nghi hoặc hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Hàn Quân Ngưng giải thích: "Trong trận đấu hai bên đều ngang tài ngang sức, không gì phòng thủ tốt bằng tấn công".
"Nhưng nếu đối thủ mạnh hơn thì em phải đổi cách thức tấn công, đây là chiêu chị dùng lúc nãy".
Trương Minh Vũ trở nên phấn chấn.
Anh muốn học lắm rồi!
Hàn Quân Ngưng cười nói: "Đánh chị đi!"
Trương Minh Vũ siết chặt tay, bỗng nhiên tung một cú đấm ra!
Hàn Quân Ngưng khẽ quát: "Dừng!"
Trương Minh Vũ ngẩn người, vội vàng dừng cú đấm lại.
Lấy lại tinh thần, anh hoảng hốt phát hiện bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đã đặt lên cổ tay của mình!
Hàn Quân Ngưng chỉ cần dùng rất ít sức thôi đã làm chệch hướng nắm đấm rồi!
Chuyện này...
Trương Minh Vũ bắt đầu suy ngẫm.
Hàn Quân Ngưng cười tươi rói: "Thấy không? Em không đánh lại người ta thì phải tấn công để tránh đòn đánh của họ".
"Nhưng để làm được điều đó cần có khả năng quan sát và phản ứng nhanh, phải đỡ đòn thật chính xác".
Nói xong, hai ngón tay của Hàn Quân Ngưng nhẹ nhàng bóp vào.
Hít!
Trương Minh Vũ hít một ngụm khí lạnh.
Cảm giác tê tê lan rộng ra toàn bộ cánh tay.
Hàn Quân Ngưng bấu vào mạch của anh rồi!
Thì ra là vậy!
Trương Minh Vũ mở to mắt, lòng vô cùng phấn khởi.
Nhưng anh biết để làm được chuyện này không hề dễ chút nào.
Hàn Quân Ngưng mỉm cười: "Nào, thử xem".
Trương Minh Vũ gật đầu, lại tung một cú đấm.
Hàn Quân Ngưng vẫn đứng yên một chỗ, khẽ giơ bàn tay trắng nõn lên và bấm vào mạch của anh, không sai một li!
Cánh tay trở nên không còn sức lực trong nháy mắt!
Thật là thần kỳ!
Trương Minh Vũ trừng mắt thật to, mắt sáng như đèn pha.
"Nhưng mà... cái này luyện thế nào vậy chị sáu?', Trương Minh Vũ thắc mắc.
Hàn Quân Ngưng giơ tay chỉ chỉ vào mặt mình rồi tủm tỉm nói: "Hôn đi rồi chị nói".
Hả?
Trương Minh Vũ lúng túng: "Ôi trời, chị sáu à, chị đừng như vậy..."
Hàn Quân Ngưng đỏng đa đỏng đảnh: "Không muốn à? Không thì thôi, em tưởng ai cũng được chị dạy võ sao?"
Dứt lời, cô ấy xoay người bỏ đi ngay.
Anh hoảng hốt, vội vàng đi tới giữ chặt tay Hàn Quân Ngưng.
Cô ấy dừng chân, hất mặt lên một cách kiêu ngạo.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Đã bị hôn môi bao nhiêu lần rồi, hôn má thì có sao?
Anh cắn chặt răng, rướn người qua hôn.
Nhưng ngay lúc sắp chạm trúng má thì Hàn Quân Ngưng bỗng quay mặt sang!
Môi của Trương Minh Vũ hôn ngay khóe miệng cô ấy, không lệch một li!
Ơ?
Anh trợn trừng mắt.
Đến khi anh lấy lại tinh thần thì Hàn Quân Ngưng đã cười duyên chạy qua một bên.
"Ha ha ha!"
Tiếng cười như chuông bạc kêu đinh đang, cực kỳ êm tai.
Trương Minh Vũ cạn lời thật sự.
Hàn Quân Ngưng nhấm nháp tư vị vừa rồi, nói với giọng đắc ý: "Đúng là em chủ động sẽ thích hơn nhiều!"
Anh trừng mắt nhìn cô ấy, lộ vẻ không vui: "Giờ dạy em được chưa".
Hàn Quân Ngưng sải bước đôi chân dài đến dưới đèn.
Trương Minh Vũ ngờ vực nhìn theo.
Không lâu sau, cô ấy vung tay lên, hai ngón tay bóp một cái gì đó.
Trương Minh Vũ tập trung nhìn kỹ mới nhận ra giữa hai ngón tay của Hàn Quân Ngưng là một con sâu!
Hóa ra là thế!
Hàn Quân Ngưng cười nói: "Mới bắt đầu thì em có thể luyện với mấy con sâu này, được một thời gian thì chuyển sang ruồi".
Trương Minh Vũ gật đầu liên tục, anh cực kỳ hứng khởi!
Háo hức quá!
Anh lại gần đèn đường, thử hai lần nhưng vẫn không bắt trúng.
Hàn Quân Ngưng khoanh tay, bật cười: "Em trai thối đừng vội, tập không dễ đâu, cứ từ từ thôi".
Trương Minh Vũ vâng lời.
Nhưng chưa đợi anh suy nghĩ thì một tiếng gọi vọng ra từ biệt thự: "Trương Minh Vũ? Anh đâu rồi?"
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Lâm Kiều Hân?
Chương 323: Nhà họ Dịch phá sản rồi!
Hàn Quân Ngưng ra chiều bất mãn, lẩm bẩm: "Nhiều chuyện vậy trời, nhỏ này tính làm gì nữa đây?"
Trương Minh Vũ cười lúng túng: "Em cũng không biết nữa, để em quay về xem sao. Mong là không có chuyện gì xảy ra nữa".
Hàn Quân Ngưng khoát tay.
Trương Minh Vũ vào biệt thự.
Hàn Quân Ngưng tung người nhảy mấy lần về đến phòng của mình.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ tới cầu thang lên tầng hai.
"Trương Minh Vũ?", Lâm Kiều Hân lại lớn tiếng hỏi.
Anh vội vàng trả lời: "À, tôi đây".
Nói rồi anh bước đi thật nhanh.
Đến nơi, Trương Minh Vũ thấy ngay Lâm Kiều Hân đang đứng trước cửa phòng mình.
Anh cười ha ha: "Sao đấy?"
Trông Lâm Kiều Hân khá lo lắng: "Anh đi đâu thế? Tôi tìm anh cả buổi rồi đấy".
Trương Minh Vũ lúng túng trả lời: "Tôi đi vệ sinh ấy mà".
Dường như Lâm Kiều Hân nhẹ nhõm thở ra, cô xoay người về phòng.
Vẻ mặt Trương Minh Vũ đầy mông lung.
Gì thế này?
Anh cất bước đi vào trong.
Ánh trăng mờ mờ hắt xuống, bấy giờ Trương Minh Vũ mới nhận ra Lâm Kiều Hân chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng.
Đường cong quyến rũ ẩn ẩn hiện hiện!
Trong lúc nhất thời, Trương Minh Vũ ngẩn tò te ra nhìn.
Một lúc sau, giọng nói bất mãn của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh... vừa rồi có nghe thấy tiếng tôi gọi không?"
Hửm?
Trương Minh Vũ hớ ra.
Sao cứ thấy hình như Lâm Kiều Hân hơi... không vui thế nhỉ?
Anh bối rối trả lời: "Ban nãy tắm mở nước lớn quá, tôi nghe thấy tiếng cô gọi là đi ra liền ấy chứ"'.
Lâm Kiều Hân bĩu môi, không nói gì thêm nữa.
Trương Minh Vũ càng ngơ ngác hơn.
Thật lâu sau anh cười hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Lâm Kiều Hân hơi cúi đầu, lộ ra vẻ mặt ngổn ngang cảm xúc.
Nhưng rồi cô lại ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Tôi hơi sợ".
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật.
Sợ mà nghe giọng bình tĩnh dễ sợ.
Chẳng qua Trương Minh Vũ cũng hiểu rằng Lâm Kiều Hân đã trải qua khá nhiều chuyện trong hai ngày qua rồi.
Sợ cũng dễ hiểu thôi.
Trương Minh Vũ cười lớn: "Sợ thì ở đây đi, có tôi cô sẽ an toàn".
Anh chỉ nói đùa một câu thôi.
Ai ngờ Lâm Kiều Hân ngẩng đầu liếc nhìn anh thật lâu.
Trương Minh Vũ ngồi trên giường, vừa vỗ chỗ bên cạnh vừa nói: "Qua đây nằm là biết thôi".
Lâm Kiều Hân trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, trả lời: "Chúng ta mới quen biết nhau, nằm chung có phải hơi không ổn lắm không?"
Động tác của Trương Minh Vũ khựng lại, anh nhanh chóng hiểu ra.
Thỏa thuận của hai người họ...
Anh cười xòa: "Nhanh lên nào, có phải lần đầu đâu mà, còn sợ tôi ăn cô nữa à".
Cách anh nói chuyện với Lâm Kiều Hân bất giác trở nên cởi mở hơn trông thấy.
Cô nhếch môi mỉm cười, nói: "Chỉ sợ anh có suy nghĩ đen tối nhưng không dám làm thôi".
Nói xong, Lâm Kiều Hân khép đôi chân dài lại.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Lâm Kiều Hân này... thay đổi nhiều thật.
Nhưng anh không biết rằng cô có dụng ý khi nói vậy.
Dòng suy nghĩ rối như tơ vò trong lòng cô những gì cần xoa dịu đã xoa dịu, cần trút cũng đã trút.
Nên cô muốn cho Trương Minh Vũ một món quà nho nhỏ.
Anh nở nụ cười lúng túng, không biết nói gì hơn.
Lâm Kiều Hân bỗng hào hứng hỏi: "Anh nắm quyền khách sạn Hồng Thái từ khi nào thế? Tôi tò mò lắm".
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Cũng... chưa bao lâu".
Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân.
Anh hớn hở hỏi: "Cô có dự định sẽ làm gì tiếp theo chưa? Bây giờ tình hình nhà họ Lâm vẫn còn khó khăn lắm".
Lâm Kiều Hân không cười nữa, thản nhiên đáp: "Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, giờ được chị Điềm Điềm đại diện quảng cáo rồi nên việc phát triển Tuyền Ảnh hẳn là không còn vấn đề gì nữa".
"Chẳng qua là... cái cần nhất là thời gian thì nhà họ Lâm lại không có".
Trương Minh Vũ đồng ý với điều này.
Nếu chỉ trông cậy vào Tuyền Ảnh thôi thì mọi thứ rồi sẽ đổ vỡ hết.
Nhưng giờ đây nhà họ Lâm đã hoàn toàn sa sút, không giúp được gì cho Lâm Kiều Hân cả.
Đôi mắt Trương Minh Vũ bỗng nhiên sáng ngời.
Anh cười tươi rói: "Cô có nghĩ đến chuyện thâu tóm toàn bộ tập đoàn Lâm Thị về tay và tự mình điều hành nó không?"
Lâm Kiều Hân ngẩn người.
Cô chưa từng dám nghĩ tới chuyện này.
Chưa nghĩ ngợi lâu Lâm Kiều Hân đã lắc đầu cười: "Không được, tập đoàn Lâm Thị bây giờ chẳng còn gì, không kiếm được nhà đầu tư... Không còn khả năng phát triển nữa rồi".
Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Không kiếm được nhà đầu tư sao?
Còn bốn, năm ngày nữa, đây sẽ là thời kỳ đỉnh cao cho họ yên tâm phát triển tập đoàn đến mức tối đa!
Nhiều suy tính nhanh chóng hiện lên trong đầu Trương Minh Vũ.
Nhưng anh không nói ra.
Anh thích hành động hơn là nói suông.
Mỗi người chiếm một nửa cái giường, hai người nhỏ giọng trò chuyện về tình hình nhà họ Lâm.
Lâm Kiều Hân bất giác thấy buồn ngủ.
Đang nói chuyện thì thiếp đi lúc nào không hay.
Chờ mãi mà không thấy cô trả lời, Trương Minh Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ.
Anh kéo chăn đắp cho Lâm Kiều Hân.
Rồi anh nhắm mắt, chẳng bao lâu đã đi vào giấc mộng đẹp.
Một đêm say giấc.
Hôm sau, khi mở mắt Trương Minh Vũ không còn thấy Lâm Kiều Hân ở đây nữa.
Anh đứng dậy, vệ sinh cá nhân rồi ra phòng khách.
Lướt nhìn xung quanh một vòng, Trương Minh Vũ thấy Lâm Kiều Hân đang ngồi bên bàn ăn với vẻ lim dim buồn ngủ.
Anh ngẩn người.
Chị sáu đâu?
Lâm Kiều Hân ngẩng đầu giải thích: "Chị sáu nói có việc nên đi rồi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Sau khi đi xuống, anh mới phát hiện trên bàn có rất nhiều món.
Trương Minh Vũ hớn hở hỏi: "Cô làm hết chỗ này hả?"
Lâm Kiều Hân giận dữ trừng mắt nhìn anh, lầm bầm: "Mua".
Anh nghệt mặt, bấy giờ mới nhớ ra lần Lâm Kiều Hân nấu cơm trước đây.
Lắc đầu, anh ngồi xuống.
Dù vậy, Trương Minh Vũ vẫn cực kỳ vui vẻ.
Hai người nhanh chóng ăn cơm xong.
Lâm Kiều Hân đứng dậy, nói: "Tôi đi làm đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi".
Nói rồi cô cầm túi xách của mình lên và soi gương.
Trương Minh Vũ nở nụ cười vừa lòng.
Chẳng hiểu sao anh thấy họ như một gia đình vậy…
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân lái chiếc xe Volkswagen đi.
Trương Minh Vũ sửa soạn một chút rồi cũng rời biệt thự.
Sau khi ra ngoài, anh thấy chiếc Mercedes màu đen đậu sẵn ở lề đường.
Trương Minh Vũ ngồi xuống.
Long Tam lái xe tới Mamart.
Trương Minh Vũ lên tiếng: "Âu Dương Triết và Thần Ẩn có động thái gì chưa?"
Long Tam lắc đầu trả lời: "Vẫn chưa".
Trương Minh Vũ cũng thấy nhẹ nhõm bớt.
Thời gian của anh không có nhiều, phải xử lý mấy gia tộc nọ trong thời gian ngắn nhất!
Chứ để đến khi bọn Âu Dương Triết đuổi tới thì phiền phức lắm.
Phải phát triển!
Phát triển nhanh nhất có thể!
Sau đoạn đường, xe dừng trước cổng Mamart.
Trương Minh Vũ xuống xe rồi đi vào trung tâm thương mại.
Anh theo đường cũ đi tới văn phòng.
Mở cửa vào, tình cờ thấy Trần Thắng Nam đứng cạnh cửa sổ vừa đặt điện thoại xuống.
Trương Minh Vũ cười nói: "Chào buổi sáng".
"Ông chủ!"
Trần Thắng Nam hét lên.
Trương Minh Vũ giật cả mình, ngờ vực hỏi: "Sao đấy?"
Trần Thắng Nam đi tới thật nhanh với gương mặt đầy phấn khởi.
Lại nữa hả?
Trương Minh Vũ bó tay.
Đến nơi, Trần Thắng Nam dừng lại, nói với giọng kích động: "Nhà họ Dịch... phá sản rồi ạ!"
Chương 324: Tiến quân đến nhà họ Hà!
Trương Minh Vũ vừa nghe thấy câu này thì mừng rỡ ra mặt.
"Khi nào thế?", anh cười toe toét hỏi.
Đúng là niềm vui bất ngờ mà!
Trần Thắng Nam nói với vẻ đắc ý: "Mới vừa rồi luôn! Nhà họ Dịch tuyên bố phá sản rồi!"
"Tất cả siêu thị đều dừng hoạt động, tòa nhà cao tầng nơi nhà họ Dịch ở cũng sắp bị bán đi rồi!"
Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Được lắm, được lắm, nhờ có cô đấy!"
Trần Thắng Nam càng đắc chí hơn.
Không dễ gì được Trương Minh Vũ khen đâu!
Một lát sau, Trần Thắng Nam đưa giấy tờ cho Trương Minh Vũ.
Anh ngồi xuống cẩn thận đọc.
Bấy giờ anh mới phát hiện rằng nhà họ Dịch đang nợ nần chồng chất, dù có bán biệt thự và siêu thị của nhà họ đi chăng nữa cũng không đủ để trả nợ!
Dù sao siêu thị nhà họ đã phá sản, tiền vi phạm hợp đồng... thật sự là quá nhiều!
Trương Minh Vũ cười tủm tỉm, đưa ra chỉ thị: "Mua lại biệt thự của nhà họ Dịch!"
Giờ đang là lúc giá thấp nhất!
Trần Thắng Nam kích động vâng lên: "Vâng!"
Đây sẽ là bước phát triển đầu tiên của Trương Minh Vũ.
Nhà họ Dịch đã lùi khỏi thương trường, đã đến lúc anh chấn chỉnh lại khách sạn Hồng Thái và Marmart.
Trần Thắng Nam bắt tay vào xử lý.
Nhà họ Dịch đồng ý bán một cách chóng vánh, chẳng bao lâu cuộc mua bán đã hoàn tất!
Trương Minh Vũ ngồi trong văn phòng nghiên cứu về sản nghiệp của nhà họ Hà.
Đá bay nhà họ Dịch xong, tiếp theo sẽ là nhà họ Hà!
Nhà họ Hà rồi sẽ đến nhà họ Triệu!
Trương Minh Vũ quyết không bỏ qua bất cứ nhà nào trong ba nhà này!
Đây cũng là trở ngại mà anh phải vượt qua trên con đường phát triển của mình!
Mới đó đã đến trưa.
Trần Thắng Nam cầm tư liệu hào hứng trở về, cười nói: "Ông chủ, đã thỏa thuận với họ rồi, còn đây là hợp đồng!"
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Cô cứ giữ đó đi".
Anh rất hài lòng về hiệu suất làm việc của Trần Thắng Nam.
"Ơ..."
Vẻ phức tạp chợt thoáng qua trong đôi mắt của cô ta.
Trương Minh Vũ vẫy vẫy tay, nói: "Sửa soạn đi, tôi dẫn cô đi ăn tiệc".
Trần Thắng Nam gật đầu liên tục: "Dạ!"
Khóe miệng Trương Minh Vũ nhếch lên.
Bắt đầu triển khai kế hoạch thôi!
Một lát sau, Trương Minh Vũ gọi điện thoại cho Vương Vũ Nam, bảo cô ấy sắp xếp công việc chuẩn bị sang khách sạn Hồng Thái mới mở.
Vương Vũ Nam mừng rỡ đồng ý.
Anh gọi tiếp cho Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa để hẹn họ đi cùng.
Xử lý xong tất cả mọi chuyện, Trương Minh Vũ đứng dậy ra ngoài văn phòng.
Đúng lúc Trần Thắng Nam cũng đã sửa soạn xong, chạy về.
Trương Minh Vũ cười nói: "Đi thôi".
Cô ta kích động gật đầu, yên lặng đi theo sau lưng anh.
Hai người ra khỏi trung tâm thương mại rồi ngồi vào chiếc Mercedes đen.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến nơi, dừng trước cửa khách sạn Hồng Thái mới.
Trương Minh Vũ và Trần Thắng Nam xuống xe.
Hai người lướt nhìn xung quanh, thấy người ra người vào cực kỳ tấp nập.
Trương Minh Vũ nhướng mày, nở nụ cười.
Mặc dù chỗ này khá hẻo lánh nhưng vẫn làm ăn khấm khá lắm.
Xem ra khách sạn đã bắt đầu... nổi tiếng rồi!
Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười, đưa Trần Thắng Nam vào khách sạn.
Hai người vừa vào thì một giọng nói mừng rỡ vang lên: "Anh lớn tới rồi ạ!"
Ngẩng đầu, anh thấy Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất đi tới.
Trương Minh Vũ vui vẻ chào: "Ừ, tới rồi đây".
Mấy ngày không gặp, anh bỗng thấy dường như Hàn Thất Thất có gì đó... khác lạ.
Khác chỗ nào ấy nhỉ?
Trương Minh Vũ quan sát một lúc vẫn không thấy có điểm gì đặc biệt.
Nhưng chưa đợi anh nghĩ thêm thì đã bị Hàn Thất Thất trừng mắt nhìn.
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Tự nhiên trừng mình?
Giọng nói ngọt ngào của Vương Vũ Nam lại vang lên: "À phải rồi anh lớn, chủ tịch Trần và chủ tịch Hàn cũng tới rồi, đang ngồi trong phòng Vip chờ anh đấy".
Trương Minh Vũ cười sảng khoái: "Tôi biết rồi, chúng ta qua đó thôi".
Bốn người tiến thẳng vào phòng Vip.
Trương Minh Vũ cẩn thận quan sát, nhận thấy thiết bị được lắp đặt nơi này hiện đại hơn trước đây rất nhiều.
Thảo nào khách đông quá chừng...
Trương Minh Vũ nhanh chóng mở cửa đi vào.
Trần Đại Phú đứng dậy, nói với vẻ kính cẩn: "Cậu Minh Vũ tới rồi".
Anh cười tươi: "Ngồi xuống đi nào, khách sáo với tôi làm gì".
Hàn Thiên Hoa nở nụ cười niềm nở, đôi mắt sáng ngời.
Sau đó, Trương Minh Vũ ngồi vào ghế chủ tọa.
Các cô gái khác chờ Trần Đại Phú ngồi xuống.
Hàn Thiên Hoa nói lớn: "Thất Thất, con còn đứng đó làm gì, sao còn chưa ngồi".
Nói xong, ông nháy mắt ra hiệu cô ta ngồi cạnh Trương Minh Vũ.
Hàn Thất Thất bĩu môi, ngồi vào chỗ với vẻ khó chịu.
Trương Minh Vũ nhìn mà chẳng hiểu gì sất.
Anh chọc giận cô ta khi nào vậy trời?
Trần Đại Phú cũng ngồi xuống.
Bấy giờ Trần Thắng Nam và Vương Vũ Nam mới lặng lẽ ngồi vào một góc.
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Hôm nay tôi mời hai người đến đây là vì có chuyện muốn nhờ giúp đỡ".
Toàn Hoa Châu chỉ có hai người này thật lòng giúp đỡ anh.
Trần Đại Phú ra vẻ kính cẩn: "Cậu Minh Vũ nói thế thì khách sáo quá, có chuyện gì cậu cứ nói một tiếng là bọn tôi làm ngay".
Hàn Thiên Hoa cũng bật cười: "Minh Vũ à, chưa kể đến việc khác, chỉ riêng quan hệ giữa cháu và Thất Thất thôi là dù có táng gia bại sản, chú cũng phải giúp cháu rồi".
Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm.
Hàn Thất Thất khẽ cắn răng, đảo mắt một cách khinh thường.
Quan hệ là quan hệ gì? Lại còn táng gia bại sản nữa chứ!
Trương Minh Vũ lúng túng cười: "À... ha ha, cái đó... là cháu muốn hợp tác với hai người nhằm phát triển thêm vài công ty nữa".
"Ồ?"
Câu này vừa vang lên đã làm Hàn Thiên Hoa và Trần Đại Phú ngạc nhiên.
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Bước đầu tiên, cháu muốn thành lập một công ty vận tải để hạ bệ nhà họ Hà".
Hàn Thiên Hoa và Trần Đại Phú cau mày.
Tuy nói là nhà họ Hà chẳng đáng một xu trong mắt họ nhưng hạ bệ thì... không phải chuyện dễ!
"Cậu Minh Vũ, nhà họ Hà này... không phải hạng hiền lành gì đâu, họ gần như thống trị cả ngành giao thông vận tải rồi, không phải muốn loại trừ là loại trừ được đâu”.
Trần Đại Phú lo lắng nói.
Trương Minh Vũ bật cười.
Trần Thắng Nam nói với giọng đắc ý: "Chủ tịch Trần, ông yên tâm, ông chủ của bọn tôi hoàn toàn có năng lực làm điều đó".
"Nhà họ Dịch làm chủ chuỗi trung tâm thương mại tại Hoa Châu nhưng không phải vẫn bị ông chủ chúng tôi làm phá sản đấy sao?"
Lời vừa dứt, Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa tức khắc trợn tròn hai mắt.
Hàn Thiên Hoa nghiêm nghị hỏi lại: "Nhà họ Dịch... bị cháu làm phá sản rồi ư?"
Trương Minh Vũ cười vui vẻ: "Không phải cháu đâu ạ, là công lao của cô ấy cả, cháu chỉ việc bỏ tiền ra thôi".
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Trần Thắng Nam.
Ánh mắt của Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng đầy ngỡ ngàng.
Trương Minh Vũ mỉm cười nói tiếp: "Sao nào? Không biết hai người có thể giúp cháu được không?"
Trần Đại Phú vội vàng đáp lời: "Đương nhiên là được rồi, chỉ là... cậu Minh Vũ muốn chúng tôi làm gì?"
Hàn Thiên Hoa cũng nhìn anh chằm chằm.
Trương Minh Vũ tủm tỉm nói: "Cũng chẳng có gì mấy, thứ nhất là đầu tư, thứ hai là... hai người là động lực thúc đẩy ngành giao thông vận tải Hoa Châu đi lên chủ yếu".
"Nếu có thể, cháu mong hai người sẽ hợp tác với cháu".
Nhưng vừa nói xong, Trương Minh Vũ bỗng dưng thấy hông nhức nhối không chịu nổi.
Á!
Chương 325: Sao cô ấy lại ở đây?
Trương Minh Vũ hít một ngụm khí lạnh, vội vàng nhích người sang một bên.
Quay đầu lại, anh thấy Hàn Thất Thất cắn răng và trừng mắt nhìn mình với vẻ khó chịu.
Cái quái gì vậy?
Trương Minh Vũ mở to mắt với vẻ nghi hoặc.
Hàn Thất Thất nhỏ giọng nói: "Sao không nói trước với tôi!"
Nói trước với cô?
Trương Minh Vũ nghệt mặt.
Tự nhiên nói với cô làm gì?
Chẳng mấy chốc, giọng nói của Trần Đại Phú vang lên đầy chắc nịch: "Tôi hoàn toàn nhất trí!"
Trương Minh Vũ nhìn sang chỗ khác, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hàn Thiên Hoa cũng nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên chú cũng nhất trí. Nể mặt Thất Thất, chú sẽ giúp cháu chuyện này".
Trương Minh Vũ lắc đầu ngán ngẩm.
Hàn Thiên Hoa này ấy à... cứ như muốn đóng gói Hàn Thất Thất lên giường anh ngay và luôn vậy...
Trương Minh Vũ thả lỏng người, cười nói: "Vâng, vậy thì cảm ơn hai người".
"Hôm nay chúng ta không say không về!"
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều nở nụ cười.
Thức ăn được dọn lên.
Mấy người bắt đầu ăn uống.
Rượu lên thì rót, hết món lại gọi.
Trương Minh Vũ đã mơ màng thấy rõ, Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng uống hăng say.
Hàn Thất Thất và hai cô gái còn lại lặng lẽ ngồi nhìn.
Hàn Thiên Hoa say quên lối về: "Thất Thất, sao ngồi yên một chỗ thế, rót rượu cho Minh Vũ mau lên!"
Trương Minh Vũ cười nắc nẻ: "Không cần không cần, cháu tự rót cũng được".
Hàn Thiên Hoa lại khoát tay, nói: "Minh Vũ à, cháu không biết chứ con bé Thất Thất này ngang bướng lắm!"
"Cháu phải cho nó làm quen từ bây giờ, nếu không sau này làm sao nó nghe lời cháu!"
Phụt!
Trương Minh Vũ vừa mới uống một ngụm rượu đã phun ra ngoài.
Nói gì vậy trời?
Hàn Thất Thất cũng sững ra, trong đôi mắt đầy vẻ mông lung.
Thậm chí cô ta còn nghi ngờ mình nghe nhầm nữa cơ!
Khụ khụ!
Trương Minh Vũ lúng túng ho mấy tiếng.
Hàn Thiên Hoa nghi hoặc hỏi: "Sao thế? Chú nói gì không phải à?"
Hàn Thất Thất nhẹ cắn răng, mặt ửng hồng vì thẹn thùng: "Rượu vào là nói linh tinh!"
Trần Thắng Nam và Vương Vũ Nam ngồi một bên cười trộm.
Trương Minh Vũ cũng thấy lúng túng, cười trừ: "Cái đó... mọi người cứ uống tiếp đi nhé, cháu đi toilet một lát..."
Vừa nói xong anh đã hối hả đứng lên, đi ra ngoài phòng Vip.
Đúng là... không nên uống rượu nhiều!
Haiz.
Trương Minh Vũ thầm than thở rồi đi vào toilet.
Chẳng bao lâu anh đã giải quyết nỗi buồn xong.
Trương Minh Vũ rửa mặt, cảm giác choáng váng mới giảm đi trông thấy.
Anh lau tay rồi ra ngoài.
Chưa đợi Trương Minh Vũ đi được mấy bước thì một bóng người xinh đẹp lảo đảo đi tới.
Anh hoảng sợ giật mình, vội vàng tránh sang một bên.
Nhưng khi thấy rõ người đó là ai thì anh ngạc nhiên.
Lâm Kiều Hân?
Sao cô ấy lại ở đây?
Anh sốt ruột lên tiếng: "Kiều Hân, cô sao thế?"
Câu vừa dứt, Lâm Kiều Hân không đi đứng loạng choạng nữa.
Sau đó, cô ngoái đầu lại.
Gương mặt kiều diễm hây hây đỏ, đôi mắt bồ câu thì đầy lo lắng.
"Trương Minh Vũ?"
Lâm Kiều Hân ngỡ ngàng hỏi.
Trương Minh Vũ nhíu mày, thắc mắc hỏi ngược lại: "Sao cô uống rượu?"
Lâm Kiều Hân tóm lấy cánh tay anh, nói: "Tôi mới định gọi cho anh, không ngờ tình cờ gặp anh ở đây".
Gọi cho mình?
Trương Minh Vũ nghi hoặc: "Gọi cho tôi làm gì?"
Lâm Kiều Hân cắn môi, nói với vẻ hơi giận dữ: "Tôi tới đây để đàm phán, vậy mà... họ chuốc rượu tôi nên tôi gọi anh tới đón".
Chuốc rượu?
Trương Minh Vũ hơi nhíu mày, cơn phẫn nộ lập tức dấy lên trong lòng.
"Cô đàm phán gì thế?", anh khó hiểu hỏi.
Lâm Kiều Hân bất lực trả lời: "Doanh thu bán mỹ phẩm đã tăng nên tôi định nghiên cứu về việc vận chuyển mỹ phẩm".
"Nhưng mấy người đó... có ý đồ xấu với tôi".
Trương Minh Vũ nhếch mép cười khẩy.
Có ý đồ xấu à?
"Đi thôi, dẫn tôi đi xem", Trương Minh Vũ nhoẻn môi bảo.
Vẻ lo âu trong mắt đã không còn, Lâm Kiều Hân gật đầu lia lịa: "Đi thôi!"
Nói rồi cô dẫn Trương Minh Vũ đến một phòng Vip khác.
Lâm Kiều Hân mở cửa vào.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt!
Trương Minh Vũ nhăn mặt.
Anh ngẩng đầu, thấy có hai người đàn ông trung niên đang ngồi tại bàn.
Cả hai đều lảo đa lảo đảo, có vẻ uống không ít rồi đây.
"Sếp Lâm, sao cô đi vệ sinh nhanh thế..."
Một người đàn ông đeo kính nghiền ngẫm cười hỏi.
Ông ta đang nói giữa chừng thì chú ý tới Trương Minh Vũ sau lưng Lâm Kiều Hân.
Hai người nhíu mày đặt ly rượu xuống.
Người đeo kính lạnh giọng hỏi: "Ai vậy sếp Lâm?"
Lâm Kiều Hân cười hả dạ: "Sếp Đỗ, ông nói phải uống tới khi ông gục mới đồng ý hợp tác đúng không?"
"Tôi tìm người tới uống với ông này".
Cô nói xong nhẹ nhàng tựa lưng vào tường.
Ban đầu Lâm Kiều Hân định hợp tác với họ.
Nhưng vừa thấy bộ dạng kệch cỡm của hai người này là cô không ưa rồi!
Chẳng hiểu sao cô muốn Trương Minh Vũ dạy dỗ họ một trận.
Suy nghĩ vừa nảy lên này làm Lâm Kiều Hân ngạc nhiên cực kỳ.
Cảm giác được bảo vệ là thế này ư?
Bất giác, nụ cười nơi khóe môi cô tươi tắn hơn.
Sếp Đỗ nhăn mặt, lạnh lùng nói: "Sếp Lâm, người bọn tôi yêu cầu uống rượu cùng là cô! Cậu ta là cái thá gì mà đòi? Cút nhanh!"
Trương Minh Vũ nở nụ cười tươi rói: "Đừng bảo tôi cút chứ, tửu lượng của tôi cao lắm đấy nhé, uống với hai người đến mai luôn cũng được!"
Nói xong anh tỉnh rụi ngồi xuống.
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng đi tới, yên lặng đứng sau lưng anh.
Cóc thèm ngồi nữa!
Sếp Đỗ híp mắt, ra vẻ bực tức: "Sếp Lâm, thế này là cô không muốn hợp tác với chúng tôi nữa đúng không?"
Lâm Kiều Hân lạnh nhạt đáp: "Muốn chứ, nhưng hình như tôi không thấy hai vị có thành ý gì cả".
"Không hợp tác thì thôi".
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Lâm Kiều Hân thật sự... đã thay đổi rất nhiều.
Sếp Đỗ đập bàn một phát rồi đứng dậy, lạnh lùng đe dọa: "Hừ! Sếp Lâm, cô giỡn mặt với chúng tôi đấy à?"
Lâm Kiều Hân đanh mặt: "Các ông bảo tôi uống rượu cùng là để hợp tác chắc? Tôi giỡn mặt các ông hay các ông quấy rối tôi mới đúng đây?"
Giọng nói đầy đanh thép!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Lâm Kiều Hân ấy... đã trở lại rồi!
Sếp Đỗ cứng họng: "Tôi..."
Trương Minh Vũ cười phá lên: "Cô muốn giải quyết họ thế nào?"
Lâm Kiều Hân mím môi lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ muốn anh tới đón tôi về thôi".
"Họ không phải đám côn đồ tối qua nên mình cũng chẳng làm gì được".
Nói vậy nhưng vẫn nghe ra vẻ thất vọng trong giọng nói của cô.
Vì loại người này mà giữ lại cũng toàn đi gieo rắc tai họa cho người khác thôi!
Nếu bây giờ không có Trương Minh Vũ...
Lâm Kiều Hân càng nghĩ càng tức!
Nhưng cô chẳng biết làm sao cả...
Sếp Đỗ nhếch môi cười khẩy, trêu tức: "Cô làm gì được bọn tôi?"
"Nói cho cô biết, chỉ cần cô bước chân ra khỏi cái phòng này một bước thì đừng hòng có công ty vận tải nào hợp tác với cô!"
"Biết điều thì ngồi xuống uống rượu đi!"
Lâm Kiều Hân tức đến nổ phổi, đôi mắt long lanh đầy tức giận.
Trương Minh Vũ cười mỉa: "Thôi nào Kiều Hân, không nên tức giận với loại người như thế, giận thì mau già, không đáng".
Sếp Đỗ cười lạnh: "Nhảm nhí, chỉ có kẻ bất tài mới thở ra những lời như thế!"
Trương Minh Vũ như không nghe thấy, chỉ cười tự tin: "Mà hai người này có khác gì bọn côn đồ tối hôm qua đâu".
"Bực mình thì dần cho một trận thôi".
Vợ tôi không phải là người ai muốn bắt nạt thì bắt nạt!
Câu vừa dứt, mắt Lâm Kiều Hân sáng ngời.