- Đại nhân, có chuyện không hay rồi!
- Làm sao, không lẽ có toàn cướp tập kích Học Phủ!- Vương Vĩnh thấy ngoài trời yên ắng, buông lời châm chọc.
- Không phải, là vụ làm ăn của chúng ta đó.
- Vụ làm ăn nào?
- Thì là vụ làm ăn với Học Phủ, ngài đòi họ phải trả nhiều hơn một phần ba kho lương ấy. Hiện tại Học Phủ trên dưới xôn xao, không chịu chấp nhận. Vụ làm ăn sắp đổ bể rồi.
- Láo nào, bọn thư sinh đó không còn sợ chết nữa hay sao?
- Không phải đám thư sinh, mà là bọn học trò người mọi. Chúng nó không chịu bỏ nhiều lương hơn. Chúng nó xông vào chỗ bọn thư sinh hội họp, kêu gào không chịu. Con ở xa, không nghe rõ chuyện gì cả, nhưng thấy bọn nó mặt mày hào hứng đi ra, ắt hẳn là phải thành công.
- Hừ! Đi tìm thằng Quí, thằng Ngọ cho tao, nhanh.
- Dạ!
Vương Vĩnh thấy mối làm ăn ngon lành giờ lại vuột mất thì xót ruột, vội vốc ít nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo, thay vội y phục, chờ hai người kia tới. Nhưng một lúc sau, người lính hầu quay lại, không dẫn theo ai.
- Sao?
- Dạ, Học Phủ đang bận lập huyết thề, mọi người trong Học Phủ đều tới xem, hai người kia nói họ cũng bận chuẩn bị việc lễ.
- Huyết thề cái gì?
- Dạ, họ nói dân man lập huyết thề, quyết tâm tự lực bảo vệ Học Phủ, chết không lùi bước, không cần quan binh bảo vệ, giữ chặt lương thực trong tay.
- Cái gì?- Nghe tới đây, Vương Vĩnh nhảy dựng lên, vội vàng chạy một mạch ra xem.
Huyết thề là lễ tế, chuyện chuẩn bị cũng cần phải cẩn thận, dù lễ vật dùng không nhiều, nhưng phải trang trọng: một vò rượu mía, một cái thủ lợn, một mâm cơm lớn,… đặt trên đàn tế. Minh đang đứng gần đó, nói chuyện với Vi Công Tín. Vương Vĩnh hộc tốc chạy tới chỗ hai người, không bận tâm lễ tiết, lôi họ ra chỗ riêng tư
— QUẢNG CÁO —
- Giáo úy Vương Vĩnh có việc gì vậy?
- Hừ, hai người đừng có giả nai, việc này là thế nào?
- Giáo úy thấy rồi đấy, học trò của chúng tôi cảm thấy nộp lương thực cho giáo úy để đổi lấy sự bảo trợ quá lỗ vốn, không muốn làm, nên chúng quyết tự mình ra sức bảo vệ lấy thân.
- Đây là lập tư binh, là tội chết.- Quãng đường từ phòng ngủ của Vương Vĩnh tới chỗ lập đàn huyết thề cũng khá xa, đủ để y kịp nghĩ biện pháp đối phó. Muốn vụ làm ăn này tiếp tục, phải ngăn cái huyết thề lại. Giờ đây bọn chúng hừng hực khí thế, bản thân vì trót ngu xuẩn nâng giá mà giờ đã thành kẻ thù của chúng, nói gì cũng khó, phải cậy tới pháp luật mà thôi.
- Tư binh, thật vớ vẩn, giáo úy muốn đổ tội cũng phải tìm đúng tội mà gán ghép chứ. Tất cả người ở đây đều là học trò của Học Phủ, cùng nhau cắt máu ăn thề, thề bảo vệ Học Phủ mà thôi, đâu luyện binh gì mà giáo úy nói là lập tư binh.
Tuy bất ngờ trước tội danh mới mà Vương Vĩnh nói ra, Minh không hoảng hốt, bình tĩnh phản bác.
- Cắt máu ăn thề cùng bảo vệ Học Phủ, vậy còn không phải là tư binh sao? Các người định bảo vệ Học Phủ bằng cái gì? Dùng miệng ư?
- Cái này cũng không phải là không thể, Nho gia vẫn luôn đề cao việc lấy đức phục người. Đã vậy trận chiến vừa qua, Học Phủ đã tạm trấn áp được mấy tên giặc, hiện tại mọi thứ bình yên, chúng tôi nhân cơ hội này đi gặp người dân, dạy dỗ họ càng thêm dễ dàng.- Minh cười khẩy, nhìn Vương Vĩnh bây giờ, Minh đoán ra rằng hắn đã hối hận tới phát điên nên mới phải làm vậy. Nếu giờ đàm phán lại, hẳn Vương Vĩnh sẽ hạ giá cả xuống. Nhưng mà Minh sẽ không làm vậy. Tinh thần của những người học trò nổi lên cao thế này, nếu thỏa hiệp lần nữa, những người hăng hái như K’Bek sẽ bỏ đi ngay, những người còn lại sẽ rã đám. Khi đó, quyền chủ động sẽ về tay của Vương Vĩnh, hắn khi đó chơi xấu kiểu gì chả được. Minh kiên quyết chối từ.
- Được, vậy để Vương Vĩnh này ở lại, xem xem các người giáo hóa kiểu gì?- Vương Vĩnh giận quá, bất chấp tất cả.
- Được thôi!- Minh đáp như vậy, rồi quay người đi tiếp tục buổi huyết thề.
Buổi huyết thề cuối cùng cũng bắt đầu, toàn thể già trẻ lớn bé, bất kể nam nữ, hễ là người trong Học Phủ cùng nhau có mặt. Họ chia làm hai hàng, người già đứng trước, trẻ đừng sau.
Vi Công Tín, Hoàng Anh Minh và K’Bek cùng nhau tiến vào đàn tế. Vi Công Tín là người đứng đầu Học Phủ, đức cao vọng trọng, nên làm chủ tế, hai người Minh và K’Bek, uy tín đều lớn, làm phó tế. Tế hội bắt đầu, Vi Công Tín kính cẩn vái lạy thần linh cao nguyên- Vi Công Tín học đạo Nho, nhưng xuất thân là con cháu quan thổ ty vùng trung du, việc vái lạy các thần bản địa không hề khiến ông ta khó chịu.
- Kính dâng lễ vật lên các thần của vùng đất này, chứng giám cho lòng quyết tâm của những người đứng nơi đây. Học Phủ gặp cảnh nguy nan, người của Học Phủ quyết tâm cùng nhau chống lại hiểm nguy. Những người có mặt tại đây xin cùng nhau làm lời thề máu, sống chết bên nhau bảo vệ Học Phủ. Nếu có người nào không theo lời thề, sợ hãi hiểm nguy, bo bo giữ mình, mặc sự sống chết của những người khác, thì trước mọi người đều cùng nhau đánh giết, sau các thần nguyền rủa, để hắn đời này gặp muôn trùng khổ đau, sống không chỗ ở, chết không nơi chôn,….
Những lời khấn được đọc bằng tiếng miền xuôi và 3 thứ tiếng phổ biến tại vùng cao nguyên, để người người đều hiểu, không ai thắc mắc. Khấn xong, lần lượt từng người, từ Vi Công Tín, Hoàng Anh Minh, K’Bek đến những người phía dưới, kể cả Thúy Liên cũng cắt ngón tay lấy chút máu, nhỏ vào chum rượu mía lớn để làm tin. Rượu này tất cả cùng uống. Mấy trăm người cùng nhỏ máu, chum rượu tuy lớn, cũng trở nên khó uống vô cùng. Nhưng ai cũng làm một chén, khổ nhỏ thế này còn không cùng nhau chịu, khổ lớn biết làm sao.
Buổi huyết thề tuy diễn ra trong Học Phủ mà danh tiếng vang khắp chung quanh. Những người ở quanh Học Phủ đều lấy kính nể, những kẻ có tâm bất chính thì sợ hãi. Riêng Vương Vĩnh và đội quân của hắn thì vô cùng bực tức bởi như thế là chúng mất hết mối làm ăn. Nhưng họa vô đơn chí, do Vương Vĩnh và Học Phủ không ký kết được hợp đồng làm ăn, thì Học Phủ cũng thẳng thắn yêu cầu bọn họ rời khỏi vùng đất của Học Phủ, đồng thời sẽ chỉ cung cấp cho họ một phần lương thảo đủ dùng để họ quay lại doanh trại.
- Trở mặt như vậy sao?- Vương Vĩnh đập bàn thật mạnh, còn đám lính của hắn ai nấy đều tỏ ra bất bình, phần vì không sơ múi được gì mà phải đi một chuyến vất vả, nhưng cũng phần nào bất bình với Vương Vĩnh. Họ biết được vụ Vương Vĩnh vòi quá nhiều mới khiến đối phương tức giận. Nhìn đám lính dưới trướng, Vương Vĩnh đầu nhảy số liên tục, không thể để bọn nó về tay không thế này được, như thế bọn nó sẽ có ác cảm với mình. Dù sao cũng còn phải cố mà vét nốt chuyến cuối, cũng cần bọn nó mà.- Các anh em, Học Phủ làm như vậy là luyện tư binh, là trọng tội, tất cả mở to mắt ra xem xét, bắt được chứng cứ, chúng ta lấy lại cả vốn lẫn lời.
Đám lính nhìn nhau, thôi thì cũng đành vậy. Từ đó, quân của Vương Vĩnh ở ngay đó, cố gắng tìm cách bắt lỗi Học Phủ luyện tư binh song khó, bởi Vương Vĩnh đã buột miệng nói ra trò này rồi, nên Học Phủ đề phòng. Minh cùng những người chuẩn bị trở thành lực lượng chiến đấu thi hành đúng điều làng Hồng Bàng đã làm khi chưa được cấp phép luyện binh: luyện tính kỷ luật, tính cảnh giác, thể lực,… Các bài tập đi đều bước, xếp hàng đi đều, báo động đêm, tập thể lực… Những điều này không thể quy tội luyện tư binh, Hoàng Anh Minh cũng kiên quyết nói rằng luyện tập để rèn sức, vậy thôi.
Càng không làm được gì, Vương Vĩnh càng điên cuồng, hắn quyết tâm phải khiến Minh bại dưới tay mình. Nhưng quân lính đã tới báo với hắn rằng, quân lương đã cạn, xung quanh đây không có chỗ nào bán lương thực, Học Phủ có lương những không đưa ra, người dân ở đây toàn lũ nghèo kiết xác, chả có gì.
— QUẢNG CÁO —
- Người dân quanh đây hả? Được, để tao xem mày có đúng là hạng quân tử hay không?
Vương Vĩnh ngẫm nghĩ một hồi, cũng nghĩ ra một kế hiểm. Hắn ta bảo lính lôi những tên cướp mà Học Phủ bắt được và giao cho Vương Vĩnh xử lý. Hắn bắt chúng chỉ điểm vào những nhà lương thiện, vu cho họ là đồng đảng để cho lính bắt họ lại, rồi đánh đập công khai trước Học Phủ, ép họ phải khai thêm đồng đảng. Cứ như thế, người bị bắt oan đã lên tới cả trăm.
- Ngài đang làm gì vậy giáo úy Vương Vĩnh. Bắt người lung tung, làm loạn cả vùng này lên là để làm gì?- Nhìn cảnh người lương thiện bị làm khổ ải, Minh không chịu nổi, tới nói phải quấy với Vương Vĩnh
- Ta có làm loạn gì đâu, ta đang tróc nã tội phạm đấy chứ!
- Toàn phụ nữ trẻ em, rồi người làm việc lương thiện mà ngài kêu là tội phạm sao?
- Biết người biết mặt không biết lòng, Thái Học Sinh Hoàng Anh Minh nên cẩn trọng hơn.
- Chỉ vì chút tiền tài, có đáng không?- Minh đổi sang giọng nhẹ nhàng, như lời nói chuyện bình thường, song Vương Vĩnh cũng hơi ớn. Có điều, lùi là không thể lùi, hắn cứng cổ nói lại
- Cái gì mà tiền tài chứ? Bọn ta làm vậy là vì bảo vệ Học Phủ mà?
Minh nhìn Vương Vĩnh, trong đầu biết bao suy nghĩ nổi lên. Những điều mà Kiệt từng làm với kẻ thù của làng Hồng Bàng, Minh đã được nghe kể, và cậu ta thấy rằng, kẻ như Vương Vĩnh, đáng giết. Minh quyết định đi về, rồi dùng biện pháp cuối cùng này để cứu người dân vô tội kia.
- Nói quàng nói xiên!- Một giọng sang sảng vang lên, là Vi Công Tín. Người đứng đầu Học Phủ bước vào nơi ở tạm của Vương Vĩnh, khí thế hừng hực.
- Học Phủ Trưởng tới đây có gì chỉ giáo chăng?
- Ngươi lập tức thả người ra ngay, họ đều là người lương thiện cả. Lão đứng ra bảo lãnh, được không?
- Vi đại nhân thật là có lòng thương người, nhưng quan quân làm việc không thể chỉ dựa vào vài lời nói như thế được.
- Nhãi con, mi nghe đây, lão tuy rằng con đường làm quan không bằng phẳng, nhưng mà hổ chết còn để lại da, mi tốt nhất đừng để lão phải cáu, dùng hết sức lực cuối cùng chỉ vì chút việc nhỏ này!- Vi Công Tín gằn giọng- Lão hỏi lại, lấy uy tín của lão để bảo lãnh, ngươi thả người, hay là không?
- Thả chứ! Ngài là người đứng đầu Học Phủ, đức cao vọng trọng, sao có thể không thả?- Vương Vĩnh mặt đỏ như đít khỉ, hai tay nắm chặt, cuối cùng vẫn phải ra lệnh thả người. Hắn đã nghe về tính khí của lão già này, không nên kích lão quá. Có điều, muốn dọa Vương Vĩnh này, không dễ vậy đâu. Hôm nay ta thả người, mai lại bắt người tiếp, xem lão có thể đem cái mặt già kia tới nói chuyện với ta mãi được không.
………………
- Thưa thầy, khiến thầy phải phiền lòng rồi!
- Hừ, đừng nói vậy, ta cũng cáu cái tên nhãi kia, cậy oai bố vợ nó, làm chức quan nhỏ, thế mà cũng đã tác oai tác quái rồi.- Vi Công Tín lắc đầu- Nhưng qua được ngày rằm, vẫn còn mồng một. Hôm nay ta tới đây, cậy già lên mặt với thằng Vĩnh, nó hôm nay có lẽ sẽ thả người, nhưng ngày mai thì sao? Nó sẽ lại bắt người, ta không thể cứ tới làm phiền nó hoài được. Con nên sớm nghĩ cách nào đó?
- Dạ vâng! Con nhất định sớm tìm cách.
— QUẢNG CÁO —
Vương Vĩnh thả người, Minh ra xem xét tình hình, người nào bị hắn bắt cũng bị ăn đòn nặng, vô cùng thê thảm, không chỉ người lớn, mà cả trẻ em. Vi Thúy Liên cũng đã tới, cô đứng ra hỗ trợ người bị thương, dẫn dắt những người nhà các học trò, chủ yếu là phụ nữ, ra giúp đỡ người bị thương.
- Minh, Vương Vĩnh làm thế này là quá ác rồi.- Mấy Thái Học Sinh khác tuy không thích dân Thượng, nhìn cảnh này cũng phải than thở
- Hắn chưa chịu rút tay đâu!
- Hắn nhìn chằm chằm vào của cải trong kho của ta rồi, chưa thỏa mãn được cái bụng háu đói kia, hắn còn làm tình làm tội người dân ở đây.
- Tên khốn.
Các Thái Học Sinh trù trừ một chút, chửi mắng tên Vĩnh mấy câu, rồi nhảy xuống giúp người bị thương, bản thân họ giờ chỉ có thể làm thế. Mở kho lương ra để trả cho bọn Vương Vĩnh, chỉ e lấy thịt nuôi hổ đói, mà không làm gì, thì trong lòng khó chịu, đành phải giúp người ta chút, coi như bớt áy náy.
- A di đà phật! Cậu Minh định xử lý tên khốn Vương Vĩnh kia ra sao?- Bất Thắng đứng bên cạnh Minh, nhìn những người dân thường bị khổ nạn, phật cũng đã có lửa giận.
- Tôi thấy đừng nên manh động, gây chuyện bây giờ cũng chả ích gì?- Xu Lu lại can. Cậu ta có nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho Minh, rất lo Minh lại liều lĩnh làm điều gì đó.- Hắn là quan binh đó.
- Bùi Đắc ngày đó cũng là quan đó thôi.- Minh nhìn lại Xủ Lu. Ngày đó Bùi Đắc miệng rộng, muốn ăn không muốn làm, làng Hồng Bàng đã chặt ngón tay hắn cảnh cáo, Xủ Lu cũng tham dự.
- Bùi Đắc tuy là quan, nhưng không có 100 thân binh vây quanh như Vương Vĩnh.- Xủ Lu chỉ vào đám lính- Nhưng cậu nói tới Bùi Đắc, tôi lại nghĩ ra một cách khác. Cậu Minh vung tiền ra mua nô lệ đi.
- Mua nô lệ.
- Người dân Trấn Nam Bàn này trong luật đều chưa phải dân thuần, có thể bị mua bán. Nếu Cậu Minh bằng cách nào đó mua bọn họ, biến họ thành nô lệ, thì chính là cách để bảo vệ họ. Luật pháp quy định, muốn đụng tới nô lệ, phải qua người chủ. Dân Đá Vách khi trước được đem đi khỏi huyện Thanh Sơn, về huyện Sơn Hải, tới làng Hồng Bàng định cư, sống đời sống mới mà không ai truy cản nổi là bởi bọn tôi đều là nô lệ của làng Hồng Bàng.
- Lời tuy như vậy, song….- Minh ngẫm đi ngẫm lại, thấy rằng cũng chỉ có vậy, Vương Vĩnh mới hết đường làm khó người dân.- Gọi K’Bek lại đây đi.
Đã quyết thì hành, Minh gọi hết các học trò lại, nhờ họ đi gặp người dân để bảo họ, trong tối hôm nay, hoặc tự tìm cách để bảo vệ mình, hoặc lập tức bán mình làm nô, Minh sẽ mua bọn họ, có như vậy, mới có thể bảo vệ được họ trước sự tàn nhẫn của Vương Vĩnh.
- Các trò hãy nhớ, phải thật kín đáo, lại phải nhanh, nếu để lộ ra, Vương Vĩnh nhất định ra tay ngăn cản.
- Bọn học trò nhất định ghi nhớ lời thầy.