Dạ Tư Hàn quay lưng nhìn Dạ Tư Lăng vừa đi ra khỏi căn phòng.
Dạ Tư Lăng cảm nhận được ánh mắt của anh, bước chân cũng không dừng lại, tiếp tục nối gót đi theo Dạ Cận.
Ra khỏi tòa thành, anh ta mới khẽ cất tiếng, "Ba, cậu Tứ..."
Dạ Cận quay đầu nhìn Dạ Tư Lăng, cả người toát ra vẻ không vui, "Làm sao, chẳng lẽ con trai Dạ Cận ta lại không bằng một tên bê đê?"
"..." Dạ Tư Lăng mất tự nhiên, không nói gì nữa.
Đệ nhất công tử, đúng thực là vẫn còn được gọi là đệ nhất bê đê, bởi vì có một lần Hạ Lâm từng trang điểm đánh son.
Từ đó, trong miệng đàn ông, tên đó liền biến thành đệ nhất bê đê.
Dạ Cận, "Cho dù có là Đường Uyển, Tư Hàn thích thì cho nó ngủ"
.....
Dạ Tư Hàn trở lại phòng ngủ nhìn Hạ Lâm.
Hạ Lâm liếc anh, "Cha anh bảo anh nhẹ nhàng chút, tần suất cũng ít chút"
Dạ Tư Hàn ngồi trên chiếc sô pha bằng nhung đen tuyền. Cả người anh lún xuống, ánh mắt nhìn Hạ Lâm. Khẽ nheo mắt lại, ngón tay thon dài rơi trên chiếc trà kỷ bằng thạch cao trắng, gõ nhẹ.
Hạ Lâm, "..."
Anh ta.. anh ta có ý gì?
Dạ Tư Hàn, "Tự mình báo tên"
Hạ Lâm nhìn khuôn mặt lạnh băng xa cách của người đàn ông, mập mờ cười một tiếng, giọng nót ướt át, "Muốn biết tên tôi thật à"
Dạ Tư Hàn không lên tiếng.
Hạ Lâm nở nụ cười mỹ lệ như hoa, "Người ta họ Đè"
Đôi lông mày tuấn lãng nhíu lại, khóe mắt khẽ lườm Hạ Lâm. Dạ Tư Lăng chỉ vì cô ta mà dám dẫn cha đến đây.
Hạ Lâm đánh giá vẻ mặt anh, nụ cười càng sâu, giọng nói càng nhẹ, "Tên là Chết Anh"
Đè... Chết Anh?
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cô, thật lâu không di dời.
Hạ Lâm, "Không tin à?"
Dạ Tư Hàn đứng lên, "Cô còn chưa có bản lĩnh đó"
Hạ Lâm, "Ha, là lừa hay ngựa, thồ hàng mới biết*"
*Ý nàng ý là: Bản lĩnh chị thế nào, chú cứ chống mắt lên mà xem
Dạ Tư Hàn bước đến gần bóp lấy cánh tay Hạ Lâm. Anh nhìn cô trong cự ly gần, ánh mắt thâm thúy, có tia sáng lạ như có như không vụt qua.
Hạ Lâm áp vào người anh, "Bị tôi mê hoặc rồi?"
Dạ Tư Hàn, "..."
Hạ Lâm, "Tôi đẹp không?"
Cô nhìn Dạ Tư Hàn, bản thân cũng coi như đã từng tiếp xúc với vô số đàn ông, nhưng lại không thể hiểu nổi người đàn ông trước mắt.
Dạ Tư Hàn đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy eo cô ép sát vào người mình, bờ môi mỏng áp lại, khẽ cười, "Tôi đã cứng rồi, còn làm em đến hôn mê, em nói xem?"
Hạ Lâm, "..."
Trước giờ chưa từng gặp tên đàn ông nào thế này! Lúc trước còn lạnh lùng hệt như chui ra từ hầm băng, giờ lại như kiểu bị ma nhập? Cô luôn cảm thấy bên trong nụ cười của anh ta có chứa thứ gì đó rất lạ.
Dạ Tư Hàn, "Từ nay về sau, em ở lại đây, ngủ cùng giường với tôi"
Hạ Lâm cười rộ lên, "Sau này tôi ngủ giường anh?"
Dạ Tư Hàn dời tay, quay người bước vào phòng tắm.
Hạ Lâm nhìn chằm chằm lên bóng lưng anh, "Không phải vừa nãy vận động quá độ à? Người ta cũng vã hết mồ hôi rồi....."
Dạ Tư Hàn quay đầu nhìn Hạ Lâm.
Hạ Lâm chủ động nịnh nọt, "Cùng tắm nha"
Dạ Tư Hàn thuận tay đóng cửa phòng tắm lại ngay trước khi cô kịp bước vào.
Hạ Lâm nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt, hừ nhẹ, "Đàn ông kiểu gì đây, thứ dài như thế hóa ra cũng chỉ là đồ trang trí"
Dạ Tư Hàn ở bên trong nghe rất rõ ràng.
Tư Đồ đến giờ vẫn chưa tra ra được lai lịch cô ta, thân phận cô ta càng ngày càng trở nên thần bí.
Nếu như thực sự là Đường Uyển, liệu cô ta có đáng giá để điều động binh lực, phô trương thanh thế lớn đến thế?
Rõ ràng không thể! Nhưng...
Anh nhìn về phía cửa phòng tắm, rốt cuộc mọi chuyện có quan hệ gì với người phụ nữ luôn miệng đòi ngủ với anh ngoài kia?
......
Nửa tiếng sau, anh bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn, thẳng lưng ngồi lên đầu giường lau tóc.
Hạ Lâm, "Người ta giúp anh nhé"
Dạ Tư Hàn không nhìn cô, nhưng cơ thể lại vươn ra bóp lấy cổ tay cô kéo lại gần.
Dạ Lâm còn chưa phản ứng lại thì cả người đã ngã vào lòng anh. Nói chính xác hơn là, mặt cô hoàn toàn úp vào một nơi nào đó của Dạ Tư Hàn!