Giọng nói âm u ngấm khí lạnh khiến sâu trong nội tâm người ta cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Dạ Tư Lăng nhìn Dạ Tư Hàn, thanh âm trúc trắc, "Cô ta suy cho cùng cũng là một thích khách, còn chúng ta là người một nhà. Anh là đang lo cho an nguy của cậu"
Ánh mắt Dạ Tư Hàn sắc bén, "Thế giờ đã yên tâm chưa?"
Dạ Tư Lăng hô hấp khó khăn, "Cậu không sao là tốt rồi. Nghỉ ngơi sớm đi"
Anh ta quay lưng toan rời đi, nhưng lại bị giọng nói của Dạ Tư Hàn ngăn trở, "Đứng lại"
Dạ Tư Lăng dừng bước, lưng vẫn đưa về phía anh, không quay người lại.
"
Dạ Tư Hàn nói với Chu sỹ quan đứng sau anh ta, "Quy củ ở nơi này ông có hiểu không?"
Chu sỹ quan mặt mày nhợt nhạt gật đầu, tay cầm súng bắn ngã một gã vệ binh đi theo.
Dạ Tư Hàn, "Lần sau sẽ không đơn giản thế này đâu"
Chu sỹ quan nhấc tay tự vả lên mặt mình, "Tứ thiếu, tôi đã rõ"
Anh cười nhàn nhạt, "Sợ rằng trí nhớ ông không tốt lắm"
Chu sỹ quan cười khổ, "Suốt đời không quên"
Dạ Tư Hàn không nói thêm gì nữa mà quay người trở vào.
Dạ Tư Lăng vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng, tay siết chặt khẩu súng đeo bên hông, thở phì phò, nhưng đến cuối cùng cũng không dám rút ra. Nếu như anh ta thật sự rút ra thì người trước tiên trúng đạn chắc chắn sẽ không phải là Dạ Tư Hàn.
Thật lâu sau Dạ Tư Lăng mới bình tĩnh lại, đôi giày quân nhân nặng nề dẫm lên nền gạch mà rời đi.
Biết cậu chủ nhà mình hiện tại đang không vui nên Chu sỹ quan không dám nói gì thêm, lẳng lặng đi theo sau. Những người đằng sau cũng vội vã nâng thi thể của vệ binh kia lên mà rời khỏi vương cung.
.........
Dạ Tư Hàn trở lại phòng ngủ. Anh nhìn đôi giày cao gót ngã xiêu vẹo trước cửa, đi thêm mấy bước, lại trông thấy bộ lễ phục vứt ngả ngốn trên giường.
Anh lại nhìn về phía phòng tắm, cửa đang mở, từ ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy bóng người thiếu nữ ở bên trong.
Dạ Tư Hàn cởi áo vét vứt chồng lên bộ lễ phục kia. Ngón tay rơi trên hàng cúc áo sơ mi, vừa cởi vừa bước vào phòng tắm.
Hạ Lâm quay đầu nhìn anh, "Anh về rồi à?"
Dạ Tư Hàn không lên tiếng, chân vẫn tiếp tục bước, mắt nhìn chăm chú vào cô gái dưới vòi sen. Anh bỗng vươn tay kéo cô về phía mình, bàn tay lớn áp lên vùng eo, "Đêm đó, những lời tôi còn được tính không?"
Hạ Lâm nhìn anh, ngón tay mềm mại lướt qua bờ môi mỏng của người đàn ông. Dạ Tư Hàn cắn lên tay cô, cô bị đau, rên khẽ một tiếng.
Dạ Tư Hàn cúi đầu nhìn vào những giọt nước trượt dài trên khuôn mặt cô gái, ánh mắt lướt qua bờ môi hồng vì dòng nước ấm mà càng thêm ướt át kiều diễm, tựa như nụ hoa chớm nở, hương thơm nồng nàn khiến người ta say mê.
Anh áp sát lại gần hơn hôn lên môi cô, siết chặt cô vào lòng.
Đôi mắt xanh sâu thẳm của cô cũng nhìn anh, mông lung tựa sương mù. Cô không ngờ gã xử nam này chỉ một cái hôn mà luôn khiến người ta đắm say như thế. Thậm chí, mỗi một động tác đều đều toát ra sự nam tính mạnh mẽ.
Có điều...
Hạ Lâm giữ lấy bàn tay đang dần trượt xuống dưới của anh.
Dạ Tư Hàn chợt cảm đầu ngón tay nóng ấm, tay còn lại của anh đè lên gáy cô ấn thật mạnh, kiên cố ghì lấy. Anh nhìn cô chăm chú, thật lâu sau mới lùi lại, ánh mắt rơi trên bàn tay kia.
Trên tay anh dính đầy máu!
Hạ Lâm nhìn nước da quyến rũ qua vạt áo của anh, đầu ngón tay chạm lên bắt đầu vuốt nhè nhẹ, "Xin lỗi nhớ, để lần sau đi"
Dạ Tư Hàn "ừm" một tiếng. Anh nhìn vào chiếc bồn tắm bên cạnh, tay mở van nước, ôm cô lên rồi đặt vào bên trong.
Hạ Lâm nhìn anh, bởi vì vừa rồi bị bọt nước dính lên người mà lớp áo sơ mi trắng của anh đã dính vào da thịt, cảnh tượng đúng là khiến người ta kích thích đến phát điên.
Không thể không nói, anh quả thực có một hình thể quá mê người, quá nam tính!
Dạ Tư Hàn quay người bước ra khỏi phòng tắm, nhấc điện thoại lên gọi cho Tư Đồ, "Đi mua một bịch băng vệ sinh"