Dạ Tư Yên ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm. Cô đột nhiên cảm thấy mắt mình hoa lên, tai cũng ù đi, trái tim trong lồng ngực đập mãnh liệt.
Hạ Lâm thấy gương mặt thẹn thùng đáng yêu của cô gái nhỏ, giọng nói trở nên trầm thấp hơn, tốc độ cũng buông chậm rãi, "Em thực sự rất đẹp"
Dạ Tư Yên khép mi mắt, cô khó lòng tin được đây là sự thật! Cô dường như muốn ngất đi! "Chồng" đang khen cô đẹp sao? Đây là mơ sao?
Chuyện này cô nhất định phải cảm ơn chị dâu! Vì bộ lễ phục mà anh Tư bắt cô đi thay lại chính là một bộ khác mà chị dâu chọn cho cô!
Hạ Lâm rất hài lòng với phản ứng của Dạ Tư Yên. Dựa vào công phu tán gái luyện tập bằng ấy năm để đối phó với một cô bé mới chớm biết yêu đúng là như dùng dao trâu mổ gà! Cho dù có là thục nữ, cô cũng có thế biến người đó thành dâm nữ!
Hạ Lâm ngoảnh lại nhìn thần sắc của Dạ Tư Hàn, lúc này tâm trạng của anh ta đã xấu đến cực điểm.
Uy hiếp cô? Được thôi, cô sẽ tán tỉnh em gái anh ta!
Nghĩ rồi, Hạ Lâm liền ôm lấy eo Dạ Tư Yên, tiến vào giữa sàn nhảy. Kỹ thuật nhảy tuyệt hảo, mỗi một động tác đều đẹp trai như tranh vẽ, chẳng mấy chốc hai người liền trở thành diễn viên chính trên sàn nhảy.
Hạ Quyết và Dạ Cận ngồi cách đó không xa cũng nhìn về phía này. Một người vui mừng hớn hở, một người sắc mặt phức tạp.
Hạ Quyết nâng chén, "Yên Yên cũng đến tuổi nên định hôn rồi. Ừm, ông thấy hai đứa trẻ thế nào?"
Sắc mặt Dạ Cận hơi trầm, ông nhìn Hạ Quyết, ly cũng không nâng lên theo, "Ngài tổng thống, tôi không nghe lầm chứ? Không phải điện hạ đã có hôn ước với cô Đường Uyển sao?"
Hạ Quyết khẽ lắc đầu, "Loại chuyện như vậy ông cũng tin sao? Cho dù Đường Uyển có là đứa trẻ được Đường gia thu dưỡng, nhưng dù sao cũng mang danh nghĩa anh em họ. Đối với việc hôn ước kia, tất cả đều là đồn đại không căn cứ"
"Dù cho là tin đồn, nhưng cả nước A đều đã biết. Nếu như để Yên Yên đính hôn với Điện hạ, vậy không phải sẽ trở thành người thứ ba sao? Nghe nói Đường Uyển này giống như yêu tinh, có không ít fan hâm mộ. Tôi không muốn con gái mình ngày nào cũng bị đám người trên mạng công kích là tiểu tam"
Hạ Quyết bị từ chối thẳng thừng, không nói thêm lời nào. Ông nhìn về phía Dạ Tư Yên kia, bộ dạng cô bé lúc này trông có vẻ không cùng suy nghĩ với cha của mình.
Ở giữa sàn nhảy, Hạ Lâm và Dạ Tư Yên đều nhảy đến hăng say. Người ngoài nhìn vào, đều tóc mai chạm nhau, hạ giọng nói nhỏ.
"Chồng... Điện hạ, kỹ thuật nhảy của anh thật tốt..." Thiếu chút nữa Dạ Tư Yên đã buột miệng gọi tiếng "chồng", cô nhìn vào mắt Hạ Lâm, giọng nói lí nha lí nhí, trên mặt mây đỏ vờn quanh, bộc lộ ra sự ngây thơ của người thiếu nữ.
"Vậy ư? Ta lại thấy bình thường" Hạ Lâm nhả ra từng chữ, giọng nói như mang theo hương rượu, tinh khiết nồng hậu.
Dạ Tư Yên như sắp hôn mê, trái tim bé nhỏ đập nhanh đến mức khó mà kiềm chế. Anh Tư từng nói "chồng" là bê đê, đúng là tầm bậy tầm bạ. "Chồng" cô rõ ràng mê người như vậy, cô thích anh nhất, cô chính là fan não tàn của anh!
Cô có cảm giác như mình sắp hạnh phúc đến ngất đi.
Hạ Lâm ôm Dạ Tư Yên chặt thêm một chút, "Cuối tuần có rảnh không? Cùng ta đi cưỡi ngựa thế nào?"
"Chồng" muốn hẹn hò sao? Dạ Tư Yên nhảy sai nhịp, một chân đạp lên mũi giày của Hạ Lâm
Hạ Lâm, "..." Chân đau quá, đó là giày cao gót đó!
Dạ Tư Yên vừa định lên tiếng, thì chợt nhìn thấy anh Tư đang bước tới.
"Qua đây"
Dạ Tư Hàn đưa tay ra, dù cho có cách một lớp bao tay da, nhưng lại vẫn có thể nhìn thấy khung xương thon dài nam tính, xuất chúng tựa như ngũ quan của anh.
Dạ Tư Yên không muốn qua đó, cô giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng mà ngay một giây sau đó, cổ áo đã bị một đôi bàn tay lớn nhấc lên.