Tam thiếu đã bước vào bên trong cổ thành. Mà trên lầu hai là nơi vị kia đang ở, vị chủ nhân tương lai của Dạ gia.
Chẳng lẽ anh ta định trực tiếp lên lầu hai bắt người thật sao?
Ông ngẩng đầu nhìn lên một lần nữa, Hạ Lâm đã leo lên cửa sổ rồi.
Tay của cô vịn chặt vào bệ cửa. Vừa quay đầu đã thấy Dạ Tư Lăng đang đi lên đây. Động tác của cô trở nên mau lẹ, muốn leo vào không một tiếng động đã không kịp rồi!
Cô đạp lên lan can đá cẩm thạch, cả người nhảy lên một quãng. Do dùng sức quá mạnh nên đầu đã trực tiếp bị lộn xuống, ngã oành vào người đàn ông đang say giấc trên giường.
Đêm đen như mực, không chút ánh trăng, Hạ Lâm bò dậy, trước mắt không thấy được gì. Nhưng hình như bên dưới có thứ gì đó.
Dạ Tư Hàn tỉnh giấc.
Trong chớp mắt, bầu không khí ấm áp xung quanh Hạ Lâm bỗng chốc lạnh lẽo.
Cả khuôn mặt cô đập vào vùng hông người đàn ông. Cảm nhận một vật nào đó đã trở nên cứng rắn, củng vào mặt cô cách một tầng chăn tơ lụa.
Đây... đây là gì vậy? Sao mà cứng như đá!
Sắc mặt Dạ Tư Hàn âm u. Đây không phải lần đầu tiên có đàn bà mò vào từ cửa sổ, nhưng người kê ngực vào mặt anh lại chỉ có mình cô!
Hạ Lâm thật lâu không nghe thấy âm thanh hô hấp. Không phải người ư? Vậy là gì thế?
Hơn nữa còn lạnh băng!
Cô không cảm nhận được chút hơi thở con người nào ở nơi này, nhưng tiếng nhạc vẫn vang vọng đâu đây.
Lẽ nào là nhà ma?
Nhưng rõ ràng vừa rồi Dạ Tư Lăng và người của anh ta cứ đứng ngoài mãi không dám bước vào. Sau đó còn bắt chước cô trèo cửa sổ. Thôi đánh cược vậy! Cô cược anh ta nhất định không dám vào theo.
Nhận thấy thứ đồ bên dưới dường như đã nổi giận, nó đang càng ngày càng cứng lên.
Trước đây cô đã từng nuôi mèo. Có một lần cô đè lên nó, xúc cảm cũng không khác thế này là bao.
Nơi đang cứng lên chắc là đuôi mèo đi?
Hai tay Hạ Lâm chống lên đùi Dạ Tư Hàn, cơ thể cô hơi nâng lên một chút. Nếu vậy, cô không nên dồn toàn bộ thể trọng lên người con mèo nữa.
Cô tiếp tục sờ sờ, xúc cảm có chút kỳ lạ. Còn chưa nghĩ ra là vật gì thì vật cứng rắn đó đã trực tiếp đâm vào mặt cô. Hạ Lâm khẽ xuỵt một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng trấn an "nó", "Ngoan nào miu miu, đừng động đậy"
Lời vừa dứt, nơi cô vừa chạm đến đã cứng rắn hơn nữa, tiếp tục củng lên trên.
Cô áp sát lại gần, khẽ giọng "Ngại quá, đánh thức giấc ngủ của em rồi. Không sao đâu, cứ coi như chị không tồn tại, ngủ tiếp đi"
Mà Dạ Tư Hàn nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ này của người phụ nữ liền cảm nhận được hơi thở nóng ẩm thấm qua lớp chăn bao phủ lấy nơi đó của anh. Sắc mặt anh càng lúc càng kém, dường như đã đóng băng.
Miu miu?
Cô ta ngu thật hay giả ngu?
Mà Hạ Lâm cảm nhận thấy nơi dưới ngực cũng bắt đầu động đậy, cả người lại khẽ nâng lên một lần nữa.
"Miu miu" chẳng ngoan gì cả, cứ phiền phức ngay thời khắc mấu chốt thế này.
Cô lẳng lặng bò sang một bên, muốn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Đột nhiên thấy không thích hợp, hình như có luồng khí quét qua ngực cô.
"Diễn xong chưa?"
Bên tai cô chợt nghe thấy một giọng nói lạnh thấu xương.
Là giọng đàn ông! Cùng lúc đó, cô đã đưa tay sờ lên bờ môi mỏng của Dạ Tư Hàn.
Cảm giác lạnh như băng.
Môi đàn ông ư?
Vừa chuyển tay, lại đụng phải nơi nào đó cứng rắn, cô bỗng ý thức được đấy là thứ gì!
Dạ Cận?
Lần này chết chắc rồi!
Cùng lúc này, cổ tay cô truyền đến cơn đau kịch liệt, dường như xương cổ tay đã sắp bị bóp nát.
Gương mặt Dạ Tư Hàn lạnh lẽo, trực tiếp ném Hạ Lâm ra khỏi người anh.
Cả người Hạ Lâm nặng nề đáp xuống nền nhà, hai mắt nổ đom đóm. Cho dù có cách một lớp thảm thật dày cô cũng vẫn cảm nhận được sống lưng sắp gãy ra rồi.
Vào lúc này, đèn tường đột nhiên sáng lên.
(XX: 1 đêm của nàng ngốn đến hơn chục chương =)))) Ui tui nản quá)