Chỉ cần nghe những âm thanh đứt quãng kia là đủ để biết phía sau đang cuồng nhiệt thế nào! Tiếng liếm, mút... Hình như là một nụ hôn lưỡi... Thật sự đặc sắc quá!
Không phải Tứ thiếu còn "tem" sao? Thế mà kỹ thuật hôn lại thành thạo đến thế!
Tư Đồ cậu thật sự rất muốn học hỏi, nhưng nghĩ đến sự sống còn của đôi mắt, liền không dám nhúc nhích.
Tiếng động sau lưng vẫn cứ ngày một nóng bỏng, cậu nghe đến mức sắp chảy máu mũi. Tư Đồ tôi vẫn là một mầm non đấy nhớ!
Cảm nhận được tay cầm vô lăng càng lúc càng bất ổn, cậu thở cũng không dám thở nữa rồi.
Tư Đồ lái một mạch đến khi gặp đèn đỏ phía trước mới dừng lại, cậu chậm chạp thở hắt một hơi, tay lén lút mở cửa sổ. Nếu còn không để không khí lưu thông nữa thì, hai vị kia không sao chứ cậu thì sắp chết ngạt đến nơi rồi.
Làn gió tươi mới tràn vào khoang xe, Tư Đồ mới cảm thấy dễ thở hơn chút ít. Cậu nhìn chòng chọc về phía trước, không dám quay đầu, dáng lưng thẳng như trúc.
Mà trên ghế sau lúc này, Dạ Tư Hàn đã đặt Hạ Lâm lên đùi, vắt qua người anh. Bàn tay xoa đầu cô, rồi ấn về phía trước, nụ hôn trở nên càng sâu, không cho cô chút cơ hội tránh né.
Hạ Lâm cảm thấy bản thân cô lúc này đã hoàn toàn mất đi toàn bộ công sức huấn luyện bao nhiêu năm! Hormone giống đực của anh khiến người ta thần hồn đảo điên, cơ thể dường như cũng mất đi sự khống chế mà lạc lối.
Cảm giác lạ lẫm từng đợt đánh chiếm lấy cô. Hạ Lâm lập tức chiếm thượng phong, nhướn người lên cao.
Đây là một trải nghiệm trước giờ cô chưa từng thử qua, mỗi một tế bào trong cơ thể đều trở nên rung động.
Dạ Tư Hàn ngừng lại nụ hôn, buông tha chiếc lưỡi nhỏ nhắn, nhưng bờ môi mỏng vẫn không chịu di dời, lúc nặng lúc nhẹ ma sát bờ môi Hạ Lâm, đôi đồng tử cũng không buông tha cô chút nào.
Hạ Lâm nhắm mắt, chủ động đáp lại.
Dạ Tư Hàn đè lên vai cô, "Đợi về đã. Có những chuyện không tiện để người thứ 3 nhìn thấy"
Giọng nói của người đàn ông tựa như thanh tửu, mang theo hơi thở của anh trào ra từng đợt hormone nam tính khiến người ta trầm mê.
Hạ Lâm "ừm" một tiếng, giọng nói cũng thật mềm yếu, mê người tựa như tiếng mèo kêu.
Môi Dạ Tư Hàn không người chà lên môi cô, nhịp tim cùng hơi thở của hai người hòa tan lại với nhau khiến nhiệt độ khoang xe trở nên nóng bỏng lạ thường.
Cả người Tư Đồ cứng ngắc, không ngừng thôi miên chính mình. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh đê!!!
Cậu ta đạp chân ga tăng tốc độ, trong mắt tràn đầy khát vọng được giải thoát. Đây là lần đầu tiên Tư Đồ cảm thấy lái xe cũng là một cực hình.
Xe lăn bánh vào tư dinh nhà họ Dạ, tốc độ chiếc Lincoln thân dài cũng không giảm lại, từng ngã lại từng ngã rẽ phi như bay về phía vương cung.
Ngay cả vệ binh của Dạ gia cũng không khỏi liếc mắt một cái. Xe Tứ thiếu làm gì mà chạy vội như ma đuổi thế nhỉ?
Giây đầu tiên Dạ Tư Lăng nhận được tin tức còn dẫn toàn bộ lực lượng vũ trang đến trước cổng vòm. Mà chiếc Lincoln đến trước cổng cũng không giảm tốc, trực tiếp lái xe vụt qua.
Dạ Tư Lăng lẹ chân né một cái, nhưng vẫn bị chiếc xe va vào cánh tay.
Xe dừng bánh ngoài vương cung, Tư Đồ xuống xe vòng ra phía sau giúp Dạ Tư Hàn mở cửa.
Dạ Tư Hàn cởi áo, khoác lên vai Hạ Lâm, "Em lên trước đi"
Hạ Lâm nhìn Dạ Tư Hàn, tối nay liệu có phải sẽ thành công không?
Ông ngoại đã nhìn thấy cô, cũng biết được tung tích của cô rồi, nhất định ông sẽ cho người lưu ý đến. Chỉ cần cô ra khỏi tư dinh nhà họ Dạ, ông ngoại chắc chắn sẽ đưa cô đi ngay tức khắc.
Hạ Lâm gật đầu, đôi giày cao gót nện trên nền đất, dọc theo cầu thang đá bạch ngọc bước lên lầu.
Dạ Tư Hàn nhìn về phía Dạ Tư Lăng, đôi chân từng bước từng bước đi đến.
Dạ Tư Lăng nhìn cậu Tứ bình yên vô sự, vừa thất vọng lại vừa kiêng kị.
Ánh mắt Dạ Tư Hàn rơi trên người anh ta, đôi đồng tử đen như mực, “Chuyện gì?”
Dạ Tư Lăng, “Vừa nãy anh nghe người nói xe của cậu phóng về nhà với tốc độ cao, tưởng cậu xảy ra chuyện nên…”
Dạ Tư Hàn, “Thế à?”