Thật lâu sau, Hạ Lâm ngồi xuống một chiếc sopha đen bằng da trong thư phòng. Bỗng, cô nhìn thấy trên mặt bàn có đặt một tờ giấy. Ánh mắt nhìn lên mặt tờ giấy thì phát hiện ra, bên trên chằng chịt đều là chữ "Dạ Tư Hàn"
Hạ Lâm cầm tờ giấy lên nhìn chăm chú. Cô chuyển mắt nhìn vào chiếc di động bên cạnh. Hạ Lâm nhớ lại, lúc nãy cô gọi cho tùy tùng là bằng điện thoại của ông ngoại, còn hiện giờ cô dùng điện thoại của "Đường Uyển" sao?
Ngây người một lúc, cô đặt mảnh giấy xuống, thầm nhớ kĩ cái tên Dạ Tư Hàn này.
Hạ Lâm đưa những ngón tay thon dài lên trán, khẽ xoa bóp, thật lâu mới hạ tay xuống. Cô mở laptop ra đọc tin tức. Hạ Lâm sợ bản thân mình sẽ lại quên đi mất, nên cô với tay lấy một cuốn sổ nhật ký ghi lại toàn bộ những sự kiện xảy ra tối nay. Sau đó, Hạ Lâm lại tiếp tục đọc các tin tức quan trọng trong và ngoài nước trong những ngày này.
............................
Hơn sáu giờ, ngoài cửa sổ trời đã sáng. Đường chân trời xa xa nguyên bản là một màu trắng bạc, nay đã chuyển sang ráng mỡ gà.
Hạ Lâm tựa lên chiếc xích đu màu trắng trên ban công, đôi chân thon dài chụm lại, hai mũi bàn chân hơi vểnh lên, nhẹ nhàng đung đưa.
Cô không hề ngủ như lời ông ngoại nói, liệu có phải "căn bệnh" của cô đã khỏi rồi không?
Nhìn những ráng mây vàng cam rực rỡ như lửa, Hạ Lâm chợt nghĩ đến hoa bỉ ngạn, giống như từng đóa từng đóa nở rộ ra trong phút chốc, đẹp đến mức rung động lòng người.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Hạ Lâm hồi thần, nhìn về phía cánh cửa "Vào đi"
Đường Thiên bước vào. Ông thấy Hạ Lâm vẫn yên ổn ngồi đó, liền thở phào một hơi.
Hạ Lâm, "Con khỏe hơn nhiều rồi, nên ra đây hít thở không khí"
Đường Thiên, "Khỏe là tốt rồi"
"Ông ngoại đi dạo cùng con một chút nhé"
Đường Thiên gật đầu, "Được"
Hai người đi xuống lầu, ra vườn hoa tư nhân của Đường gia dạo bộ.
Một lúc sau, Hạ Lâm quay ra nhìn Đường Thiên, nhẹ giọng hỏi, "Điện thoại của con đã tìm thấy chưa?"
"Vẫn chưa"
Hạ Lâm cắn cắn móng tay, "Ông ngoại, rốt cuộc con mắc bệnh gì vậy?"
Đường Thiên nhìn Hạ Lâm, ông phân vân không biết có nên nói chuyện Dạ Tư Hàn cho cô biết không, "Chi tiết thế nào ông cũng không biết. Chỉ biết là, ngày mùng hai, con đột nhiên mất tích"
Mất tích? Đôi mắt Hạ Lâm hơi dao động.
Đường Thiên nghĩ đến Dạ Tư Hàn, gần đây ông mới biết trong nhà họ Dạ còn có một người con trai nữa! Hơn nữa, ông cũng đã nhận được thiệp mời từ Dạ gia gửi tới, mùng bảy tháng bảy tham gia lễ trưởng thành của vị Tứ thiếu kia.
Có người nói, Dạ Tư Hàn là người nối nghiệp của Dạ Cận.
Vậy, việc Lâm nhi mất tích có liên quan gì đến cậu ta chăng? Vì sao tối hôm đó con bé lại cùng xuất hiện với cậu ta tại nhà khách chính phủ. Câu nói của Lâm nhi ngày đó "Cháu chỉ ngủ cùng giường với anh ấy" rốt cuộc là có ý gì?
Hạ Lâm, "Ông ngoại đang lo lắng gì vậy?"
Đường Thiên nhìn cô, khuôn mặt vẫn băn khoăn về ý nghĩa của câu nói đó. Ông khẽ lắc đầu, "Chuyện con mất tích, ngoài con và người ra tay với con, có lẽ không còn ai biết nữa. Cho nên, chúng ta vẫn chưa thể điều tra ra"
Hạ Lâm hơi vuốt cằm, "Là vậy sao?"
Đường Thiên, "Tình trạng sức khỏe của con bây giờ vẫn chưa ổn định, qua vài ngày nữa rồi tính tiếp"
"Dạ"
..................................
Một tuần sau, Hạ Lâm không còn ngủ vào ban ngày nữa, cũng không quên mất chuyện đã xảy ra trước đó. Ký ức mất đi chỉ có từ ngày 2 đến 28 tháng tư, vĩnh viễn trở thành lỗ hổng.
Về đến phủ tổng thống, thay đổi thân phận với thế thân. Nằm trên chiếc giường lớn quen thuộc, Hạ Lâm cầm chiếc điện thoại mới gọi cho tình báo ngầm của cô, "Điều tra Dạ Tư Hàn, tất cả tin tức liên quan đến anh ta, đặc biệt là trong khoảng thời gian từ ngày 2 đến 28 tháng tư"