"Việc này tôi cũng không biết, cô có thể hỏi sỹ quan Trình ạ" Cô hầu gái nhìn về phía Hạ Lâm, lễ phép cung kính trả lời.
Sỹ quan Trình? Người hiện tại đang quản lý nơi này là sỹ quan Trình gì đó sao?
Hạ Lâm nằm trên giường, ánh mắt lười biếng nhìn người hầu gái, "Chị tên là gì?"
"Dạ, cô có thể gọi tôi là Khánh tẩu, mọi người ở đây thường gọi tôi như vậy"
Hạ Lâm, "Khánh tẩu, một cái tên nghe ra rất may mắn"
Khánh tẩu, "Cảm ơn cô Đẹp đã khen ngợi"
Hạ Lâm khép mắt, "Ừ, chị thu dọn đi"
Khánh tẩu hơi ngẩn người, "Cậu chủ nói nếu như cô buồn chán, có thể gọi cô Năm đến trò chuyện"
"Cô Năm?" Hạ Lâm mở mắt nhìn Khánh tẩu.
"Chắc cô chưa từng gặp cô Năm, mọi ngày cô ấy đều đến lúc trời sáng"
Hạ Lâm ưu nhã vuốt cằm, "Cũng được, liên lạc với cô ấy thế nào?"
Khánh tẩu, "Tôi xuống lầu kêu sỹ quan Trình gọi cô ấy"
Hạ Lâm mệt mỏi vươn vai, "Ừ, ở phòng mãi cũng chán, tôi cũng muốn ra ngoài thông khí"
Khánh tẩu nhanh nhẹn thu dọn hộp cơm rồi bước xuống lầu.
Hạ Lâm nằm xuống, vừa cắn móng tay vừa trầm tư. Một lát sau, cô lại rút tờ giấy dưới gối ra, nghiêm túc nhìn một lượt. Không chỉ có chữ viết, mà còn có một bản đồ vẽ tay, những vị trí quan trọng đều được đánh dấu vô cùng rõ ràng.
Cho nên, cô đã từng ra ngoài sao? Đáng tiếc, cô chẳng nhớ nổi chút gì cả. Tay Hạ Lâm vịn lên trán, không ngừng xoa. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Chị dâu"
Chị dâu? Cô sao?
Hạ Lâm trong giây lát không biết nên trả lời thế nào.
Dạ Tư Yên khe khẽ đẩy chiếc cửa ra, cô nhìn Hạ Lâm cười thân thiện một cái, bước từng bước vào bên trong.
Hạ Lâm nhìn kỹ cô gái ngây thơ trong sáng trước mặt, "Cô Năm"
Dạ Tư Yên bước đến ngồi lên đầu giường, "Chị dâu, đừng gọi em là cô Năm này cô Năm nọ nữa, gọi em Yên Yên là được"
Hạ Lâm vô cùng phối hợp, "Yên Yên, muộn thế này rồi còn chưa ngủ sao?"
Dạ Tư Yên nhìn Hạ Lâm xinh đẹp như tiên nữ trước mặt, cái mông xích gần lại thêm một chút, "Chị dâu, chị không biết đâu, bởi vì chị nên mọi người ở đây đều biến thành Cú Đêm cả rồi đó"
Hạ Lâm, "..."
Tất cả ký ức sau ngày mùng 3 tháng 4 đều trống rỗng, thật sự cô không nhớ gì hết, cũng không hiểu cô gái trước mặt này đang nói gì. Hạ Lâm không tiếp tục hỏi nữa, cô sợ bị lộ tẩy.
Dạ Tư Yên, "Chị dâu, chị đẹp thật đó. Khó trách anh Tư mỗi lần... đều uy mãnh như thế"
Uy mãnh...
Hạ Lâm nằm trên giường nhìn chằm chằm Dạ Tư Yên.
Dạ Tư Yên ghé sát hơn, hỏi vô cùng hăng hái: "Chị dâu, có chuyện này em rất tò mò nhá. Nhưng em hỏi chị chị cũng đừng méc lại với anh Tư được không?"
Hạ Lâm đột nhiên cảm giác được chuyện cô gái này hỏi chắc chắn sẽ không phải chuyện gì hay ho.
Dạ Tư Yên nũng nịu, "Chị dâu đồng ý với người ta đi mà, nha nha?"
Hạ Lâm, "Em cứ nói đi"
Dạ Tư Yên giảm volume xuống thật thấp, "Nghe Tư Đồ bảo chị muốn đè ông anh của em. Chị dâu à chị cuối cùng đã dùng cách nào để đè được anh trai em thế?"
Hạ Lâm, "..." Cô thật lâu cũng không thốt ra nổi từ ngữ nào. Cô muốn đè anh trai của bà cô này sao? Đàn ông muốn theo đuổi cô có thể xếp hàng từ phủ tổng thống đến tận năm châu kìa. Nực cười, cô mà thiếu đàn ông à! Cô là ai chứ?
Bất kể dùng thân phận nào cũng đều không thiếu người theo đuổi đâu nha.
Là đàn ông, cô là người chồng quốc dân. Là phụ nữ, cũng là đệ nhất yêu tinh. Bà cô này dám chắc rằng không phải anh trai cô ta muốn đè cô ra đấy chứ?
Dạ Tư Yên nhìn Hạ Lâm thật không không đáp lại liền ôm lấy tay cô nũng nịu, "Chị dâu, chị dạy em đi mà, em cũng muốn dũng mãnh như chị, tranh thủ sớm ngày có thể đè được Hạ Lâm chồng em ra!"