Dạ Tư Hàn nhìn cô, bờ môi mỏng thốt ra từng câu từng chữ, “Căn cứ vào kết quả giám định DNA, em và cô ta có quan hệ huyết thống”
Hạ Lâm, “…” Quan hệ huyết thống? Điều này hóa ra là thật sao?
Có những lúc khi cô và Đường Uyển phải cùng nhau xuất hiện thì người kia mới xuất hiện. Người đó khi hóa trang lên thì cực kỳ giống cô. Còn khi tẩy trang rồi thì cô cũng không biết nữa.
Nhưng mà cũng chỉ là dáng vẻ giống nhau mà thôi. Danh xưng “yêu tinh quốc dân” là do cô đích thân xuất trận kiếm về, chứ chẳng có quan hệ gì với “Đường Uyển” kia cả.
Thấy Dạ Tư Hàn cứ nhìn mình chằm chằm, cô cười, “Nói vậy là tôi có quan hệ với cô ta thật à? Thế tôi có thể đi tìm cô ta nhận họ hàng không, có phải sau này tôi sẽ trở thành hoàng thân quốc thích?”
Dạ Tư Hàn, “Hoàng thân quốc thích? Không bằng làm vợ bé của Dạ Tư Lăng, sẽ có thân phận hơn chút ít”
Hạ Lâm, “…”
Tuy… Tuy rằng sự thật đúng là như vậy, nhưng anh cũng không cần nói toẹt ra vậy chứ? Người Dạ gia đúng thật quá tự phụ!
Nghĩ đến người đàn ông trước mặt này rất có thể sẽ tiếp quản chiếc ghế của Dạ Cận trong tương lai, vậy… vậy không phải sẽ trở thành người đàn ông quyền lực nhất nước A hay sao?
Dạ Tư Hàn không tiếp tục chủ đề này nữa, “Ngày kia tôi sẽ dời đi một thời gian. Em một mình ở lại đây, Trình Ngôn Khoản sẽ chăm sóc sinh hoạt cho em”
Ngày kia anh ta phải đi rồi?
Dạ Tư Hàn đứng lên đi ra ngoài ban công, quay lưng về phía cô. Hạ Lâm nhìn bóng lưng anh, từ sau nhìn lại, cơ thể anh trông càng thêm khỏe khoắn. Ngay cả bờ mông kia, cũng trở nên quyến rũ lạ thường. Bên trên là vùng thắt lưng nhỏ hẹp…
Khụ, đúng là khiến người phụ nữ nào trông thấy cũng chảy nước miếng! Đè được anh ta xuống đúng là không bị thiệt một chút nào.
Ngày kia, ngày kia… Vậy sáng sớm ngày kia đè anh ta ra chẳng phải vừa xinh hay sao?
Trong lòng đã vạch ra con đường chạy trốn thế nào. Hai ngày này, phải nắm chắc thời gian một cách hoàn mỹ nhất!
Đang nghĩ thế, chợt cảm thấy phía bên dưới cuộn trào mãnh liệt. Trong phòng ngủ, cô không hề nhìn thấy bỉm hay chiếc băng vệ sinh nào. Hạ Lâm nhìn bóng lưng Dạ Tư Hàn, thấp giọng hỏi: “Bỉm với băng vệ sinh anh để đâu đấy?”
Dạ Tư Hàn, “Trong tủ nhà tắm”
Hạ Lâm vào phòng tắm, mấy phút sau đã thay một chiếc băng vệ sinh. Cô mặc áo ngủ của anh, rất dài, giống như váy, vạt áo buông thõng đến tận đầu gối.
Dạ Tư Hàn quay đầu, “Nếu chán có thể ngồi đó đọc sách”
Hạ Lâm bật cười, “Tôi muốn xem phim”
Dạ Tư Hàn bước lại gần, “Phim gì?”
Hạ Lâm, “Phim h…eo!”
Dạ Tư Hàn dừng bước, ánh mắt rơi trên gương mặt cô.
Hạ Lâm, “Có không?”
Dạ Tư Hàn đưa tay bóp cằm cô, ánh mắt chăm chú, “Chí hướng của em rất cao xa”
Hạ Lâm, “Đè được anh là rất cao xa sao? Tôi không nghĩ thế, tôi thấy quá gần ấy chứ. Chỉ cần kỳ sinh lý kết thúc…”
Dạ Tư Hàn, “Ai đè ai còn chưa biết đâu”
Lời vừa dứt anh đã buông tay ra, quay lại nằm lên giường.
Hạ Lâm quay đầu nhìn anh, “Tôi xem phim có phiền đến anh không đó?”
Dạ Tư Hàn, “…”
Buồi sáng đã ngủ một lát, chiều đến cũng ngủ một lát, thế nên bây giờ anh rất tỉnh táo!
Hạ Lâm thấy anh không lên tiếng liền cầm remote bên cạnh lên, mở nguồn, chiếc TV màn hình cong lớn phía đối diện liền sáng lên. Cô không ngừng chuyển kênh, chỉ liếc mắt vài cái qua mấy kênh thời sự.
Chuyển thêm vài lần, quả đúng như dự đoán, người thay thế cô mấy ngày nay đang không ngừng xuất hiện trước công chúng.
Mà Dạ Tư Hàn ánh mắt cũng đang nhìn lên màn hình, thấy cô đổi kênh liên tục, thời gian dừng lại giữa mỗi kênh đều như nhau, không chênh lệch một giây, quá chuẩn xác. Quả nhiên là cô ta cố ý làm vậy.
Rốt cuộc cô ta muốn xem cái gì?
Thật lâu sau, Hạ Lâm mới tắt TV, ném cái remote xuống. Cô quay đầu lại nhào lên người anh, “Chẳng có gì hay để xem, còn không bằng nhìn anh”