Trình Ngôn Khoản cũng không hiểu thấu đáo, anh ta liếc mắt nhìn Tư Đồ một cái, "Cậu có thể thử hỏi Đại úy"
Tư Đồ, "..."
Hơn một tháng không tra ra được chút manh mối mang tính đột phá nào, Tứ thiếu chưa làm thịt cậu đã là may lắm rồi, nếu giờ đi hỏi chẳng phải tự đi tìm chết sao?
Trình Ngôn Khoản đứng dậy bước ra khỏi thư phòng, giọng nói vang lên vọng vào tai Tư Đồ đằng sau, "Cố lên"
Từ Đồ nhìn bóng lưng anh ta, "..." Không phải lần trước chỉ "chơi" anh ta có một lần thôi sao? Có cần phải thế không?
Trình Ngôn Khoản đi trước bước xuống lầu. Tư Đồ đi đằng sau nhớ lại hơn một tháng trước, hai người họ "vô tình" nhìn thấy ngọc thể của bà cô kia, ngay ngày hôm sau cậu và Trình Ngôn Khoản đã phải lau dọn tất cả bồn cầu trong Bạch Hán Cung đến sạch bong sáng loáng.
Lúc đó Tứ thiếu có nói thế này, "Cọ đến bao giờ nước trong bồn cầu có thể uống thì dừng lại"
Ngày đó, tay của cậu ta chỉ vì chà bồn cầu quá lâu mà đến nhấc lên cũng không thể nhấc được. Cọ xong, Tứ thiếu "ân cần" bảo cậu và Trình Ngôn Khoản úp sấp trên đại sảnh hít đất một trăm cái, tư thế còn phải chuẩn xác!
Nói thật, ngoài ánh sáng sáng choang nhức mắt ra thì cậu chẳng nhìn thấy cái gì sất! Bởi vì... cậu không dám!
............................
Hạ Lâm nằm trên giường, ngón trỏ và ngón cái vân vê cái điện thoại. Nghĩ đến việc Dạ Tư Hàn không chịu phối hợp, chuyện này có chút phiền phức.
Hiện tại, dựa vào manh mối từ phía ông ngoại, cô có thể khẳng định đoạn ký ức mất đi kia chắc chắn ở Dạ gia. Chỉ là, cô không biết trong thời gian đó đã xảy ra những chuyện gì...
Cho nên --- ------
Trong lòng đã có quyết định, Hạ Lâm vứt di động sang một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ngâm mình bên trong chiếc bồn lớn tròn nửa tiếng mới làm xốp những lớp ngụy trang bên ngoài, lớp da bánh mật nam tính dần dần được cởi bỏ làm lộ ra làn da trắng sứ mịn màng, bởi vì ngâm trong nước nóng mà cả người cô ửng hồng tựa như đóa hoa anh túc sắp nở rộ.
Bộ ngực mềm mại, đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ nhắn, tuy rằng ẩn trong làn nước nhưng cũng đủ để nhìn ra không sót thứ gì.
Rất lâu sau, Hạ Lâm bước ra khỏi bồn tắm, đứng trước gương nhìn chính mình.
Cho nên, ngày đó ở Dạ gia, cô đã dùng thân phận nữ sao? Dùng chính dáng vẻ này mà xuất hiện trước mắt anh ta? Hạ Lâm đột nhiên hiếu kỳ, không biết anh ta đã có phản ứng gì đối với thân phận này của cô?
Đứng một hồi lâu Hạ Lâm mới quay lại phòng ngủ. Cô cầm bức tranh sơn dầu lên xuất thần nhìn vào hình bóng của người bên trong.
Lúc cô vẽ bức tranh này, cô có còn chút ký ức nào liên quan đến ngày đó không? Vì sao cô lại vẽ anh ta? Nhìn thật sâu vào hình bóng đó, lông mày Hạ Lâm hơi nhíu lại.
Sau một hồi cô mới cất bức tranh về chỗ cũ, nằm trên giường và chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, cô mơ thấy một giấc mộng kiều diễm. Trong mơ, màn che cung đình lay động, phòng tắm xa hoa, lạc hồng đỏ thắm trên đùi.
Ban công, trên thảm, sopha, giường... Mỗi một cảnh tượng đều mộng ảo không chân thật.
Lúc tỉnh dậy, Hạ Lâm lấy tay đỡ trán bóp nhẹ. Trong giấc mơ ấy, cô cùng một bóng đen quần nhau khắp mọi ngõ ngách trong gian phòng! Vấn đề mấu chốt chính là, bóng đen ấy chính là Dạ Tư Hàn!
Chuyện đó đã thực sự xảy ra, hay chỉ là mộng mị?
Hạ Lâm không dám nghĩ nữa, cô thẳng tay cởi quần áo ngủ ra ghét bỏ vứt vào thùng rác. Sau đó, cô bước vào phòng tắm cọ rửa bộ phận bí mật nào đó, lau khô rồi trực tiếp trần truồng đi ngủ.
Nằm trên giường nhắm mắt lại, Hạ Lâm không hiểu được chuyện đàn ông "đấu kiếm" sao lại xảy ra trên người cô, cô thực sự đói khát đến mức đấy sao?