Lời vừa dứt, Hạ Lâm liền trông thấy đôi chân dài ma tính kia áp sát lại gần hơn. Cô ngẩng đầu lên, đỉnh trán liền sượt qua một nơi nào đó.
ÔI---- ---
Người kế thừa ngôi vị tổng thống lẽ nào lại bị người của Dạ gia ức hiếp như vậy sao?
Trước kia cô chỉ luôn mạnh miệng, nhưng tất cả chỉ là làm màu, chứ nào có phải thực lực thật sự. Dù sao cô cũng đâu phải đàn ông thật. Hiện tại, cô chỉ còn cách đâm lao theo lao thôi.
Dạ Tư Hàn cúi đầu xuống, đôi mắt như dao găm đâm thẳng vào Hạ Lâm, "Không phải nói muốn kiểm hàng sao?"
Hạ Lâm đưa tay đặt lên khóa quần anh, "Tôi là người rất săm soi bắt bẻ. Hàng nhất định phải tốt. Nói trước xem, anh có phải thuộc dạng hàng hiếm không?"
Dạ Tư Hàn, "Hàng hiếm gì?"
Hạ Lâm vỗ nhẹ lên đũng quần anh, "Anh trai à, anh có phải đàn ông không đây? Cái này mà cũng không hiểu hay sao?"
Hạ Lâm rụt tay lại, rời khỏi vị trí nguy hiểm kia. Cô tựa người lên sopha, để cơ thể mình giữ khoảng cách với anh xa hơn một chút. Một tay cô đặt lên tay vịn đỡ lấy cằm, ánh mắt thản nhiên quét qua quét lại trên vùng bí mật của người đàn ông. "Ừm, đương nhiên là ám chỉ hình dáng chỗ đó của anh, chiều dài, kích cỡ to nhỏ, chất lượng nhanh chậm. Có thể nói đó chính là mặt mũi của người đàn ông. Thậm chí khi nhắc đến vấn đề này, có những người sẽ lập tức sản sinh ra cảm giác tự ti nặng"
"Cậu đang nói cậu?"
Hạ Lâm đưa mắt về phía giữa hai chân mình, giọng kiêu ngạo "Hàng hiếm đó anh trai"
Ánh mắt Dạ Tư Hàn không mấy tin tưởng.
Cô nhếch môi, "Thật ra thì, đàn ông vóc người cao, nơi đó ngược lại không hẳn sẽ to"
Cô lướt mắt qua vị trí nào đó, ý rất rõ ràng.
Dạ Tư Hàn nhìn cô một cái rồi bước ra ngoài ban công, anh nhấc điện thoại lên gọi cho Tư Đồ, "Kiểm tra xem ngày đó Điện hạ Hạ Lâm đang ở đâu"
"Tứ thiếu, ý của huynh là Điện hạ, tên bê đê kia bắt cô Đẹp đi mất?" Tư Đồ bỗng cảm thấy chuyện trở nên vô cùng phức tạp. Cậu ta đã tra ra được một vài manh mối, cô Đẹp chính là người mà Tam thiếu bắt ra khỏi phủ tổng thống ngày đó. Chẳng lẽ bà cô kia thực sự là Đường Uyển sao.
Còn chưa kịp nói thêm lời nào thì điện thoại đã ngắt kết nối.
Dạ Tư Hàn cất điện thoại, anh quay đầu nhìn Hạ Lâm.
"Thời khắc mấu chốt lại tránh mặt như vậy. Nói thật đi, là son môi, tăm xỉa răng, hay là đậu phộng?" Ánh mắt của Hạ Lâm trở nên xấu xa.
Dạ Tư Hàn bước trở lại vào phòng, anh đi về phía cô.
Hạ Lâm, "Hình tam giác chăng?"
"Của cậu hình gì?"
Hạ Lâm tràn đầy kiêu ngạo, "Đương nhiên là hình mũi thuyền, quy đầu vểnh lên trên, hiếm lắm đấy, thuộc hàng báu vật trong vô số các báu vật, rất được phụ nữ săn đón. Tôi vốn thích nói thẳng, anh cũng đừng quá tự ti"
Dạ Tư Hàn, "Hình tam giác thì sao?"
"Là hình dáng to gốc nhọn mũi, phải sử dụng thêm chút kỹ năng, nếu không sẽ không thể khiến phụ nữ thỏa mãn. Nào đến đây, xin mời tự đối chiếu"
Dạ Tư Hàn vươn tay tóm lấy cổ tay Hạ Lâm. Lúc này bất chợt bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.
"Điện hạ, Dạ đại úy. Ngài tổng thống và Dạ tư lệnh dặn hai người nên ra ngoài sớm một chút"
Hạ Lâm nhìn anh, "Thật ngại quá, để lần sau vậy"
Dạ Tư Hàn không lên tiếng.
"..." Lẽ nào tên này là Gay thật?
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Lúc này Dạ Tư Hàn mới buông tay ra, anh kéo cánh cửa phòng nghỉ và bước ra ngoài. Hạ Lâm nhìn theo bóng lưng anh ta, vừa chỉnh trang lại quần áo.
Vị nghi trượng đứng ngoài cửa nhìn động tác của cô, liền nhanh chóng chuyển tầm mắt đi, nhưng trong lòng vẫn thầm thắc mắc không hiểu hai người này vừa làm gì trong đó.
Chẳng lẽ Điện hạ thích đàn ông thật sao?