Vào giây phút cửa bị kéo ra, cả người cô trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Muốn ngủ cùng vị xử nam này có lẽ rất khó, thậm chí còn khó hơn cả lên trời nữa!
Dạ Tư Hản đứng trước cửa, ánh mắt u ám nhìn Dạ Tư Lăng, sau đó liền vứt Hạ Lâm xuống dưới chân anh ta, "Cần tôi tự mình động tay?"
Anh ném cây súng cho Dạ Tư Lăng.
Dạ Tư Lăng nhìn Dạ Tư Hàn, hơi thở nghẹn lại trong yết hầu, thật lâu không nói thêm được gì nữa.
Dạ Tư Hàn, "Ba"
"Hai"
............................
Còn chưa đợi anh hô xong, Dạ Tư Lăng đã nhặt cây súng dưới chân lên liếc mắt nhìn Dạ Tư Hàn.
Biết rằng đứng trước mặt anh, bản thân không có lấy một cơ hội động thủ. Dạ Tư Lăng kéo lẫy súng, tự mình bắn tay trái một phát. Anh ta khẽ rên một tiếng đè lên cánh tay đang chảy máu, "Tôi mang người đi đây, còn công đạo, nhất định sẽ cho cậu"
Hạ Lâm, "..."
Cô bị cảnh tượng trước mắt chấn động mạnh mẽ.
Nhìn Dạ Tư Hàn mặt lạnh một cái, không thể ngờ nổi Dạ Tư Lăng đứng trước mặt anh lại là bộ dạng thốn thế này.
Anh là ai?
Liệu có phải chỉ cần ở lại đây, Dạ Tư Lăng sẽ không dám động đến cô nữa?
Nhìn Dạ Tư Hàn quay người định bước vào, cô vội vã cất tiếng, "Thực ra tôi... tôi muốn nói là, anh đứng trước gái mà tâm vẫn vững như bàn thạch, thực sự... thực sự là phẩm chất đáng quý"
Dạ Tư Hàn đưa tay định đóng cửa, nhưng Hạ Lâm đã nhào về phía anh, phối hợp cười cười, "Mau nhìn gương mặt trung thực của tôi, tôi rất nghiêm túc!"
Dạ Tư Hàn vẫn chưa phản ứng lại thì một cơ thể mềm mại đã chui vào lòng anh.
Hạ Lâm nhìn anh, đại khái toàn bộ Dạ gia chỉ còn một xử nam này thôi. Bây giờ không nhào vào thì còn đợi đến bao giờ? Cùng lắm là bị ném ra, kết cục không khác bây giờ là mấy!
Dạ Tư Hàn sững lại, cúi đầu.
Hạ Lâm kiễng ngón chân nhìn anh bằng sóng mắt mị hoặc, khuôn mặt dán trên ngực anh, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn tìm đến vị trí xương quai xanh khẽ vuốt nhè nhẹ. Môi hồng của Hạ Lâm dường như đã đặt lên yết hầu Dạ Tư Hàn, giọng nói quyến rũ, hơi thở tựa hương lan, "Đúng là người ta vẫn đói, nhưng lại đói một người đàn ông chính trực, cường tráng, cả người đều mang hormone giống đực cơ. Chứ tên Dạ Tư Lăng đó chơi nhiều hư thận mất rồi"
Dạ Tư Hàn, "..."
Dạ Tư Lăng, "..."
Hạ Lâm thấy anh thật lâu không lên tiếng, nhân tiện định đưa tay đóng cửa. Ánh mắt Dạ Tư Hàn âm u, muốn đẩy cô ra ngoài cửa.
Hai tay cô đu lên cổ anh, ôm chặt, gót chân hoàn toàn rời khỏi mặt đất, mũi chân đưa lên cao. Môi hồng chợt phong ấn đôi môi giá lạnh, vụng về gặm cắn khiêu khích.
Dạ Tư Hàn bị động tác đột ngột của cô xô đụng vào mặt cửa, thân người cứng đờ, hồi lâu không động đậy.
Hạ Lâm vì sợ bản thân bị rớt xuống, hai chân sớm đã vòng qua đôi chân dài thẳng tắp của anh, bộ dáng tựa như gấu leo cây.
Đôi đồng tử đen láy của Dạ Tư Hàn hơi động, từ từ rút cự ly nhìn vào người phụ nữ đang làm xằng làm bậy trước mặt, sóng ngầm bắt đầu khởi động.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng Dạ Tư Lăng, "Nếu như cậu thích thì..."
Đôi mắt Dạ Tư Hàn rơi trên người Dạ Tư Lăng, nhìn thấy anh ta đột nhiên giương súng lên nhắm thẳng vào anh. Cả người lập tức xoay chuyển, xách Hạ Lâm lên ném sang một bên, chân đồng thời giơ lên đá bay khẩu súng trong tay Dạ Tư Lăng.
Dạ Tư Lăng đứng đó run rẩy đỡ tay, khuôn mặt đã trắng bệch, giải thích: "Người phụ nữ này là thích khách, tôi sợ cô ta...."
Dạ Tư Hàn đứng yên không nói gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm Dạ Tư Lăng.
Mặt anh ta vẫn nhợt ra, lời nói cũng run run, "Vừa rồi cô ta vẫn chưa làm cậu bị thương phải không?"
Dạ Tư Hàn, "Cút"
Dạ Tư Lăng, "Nhưng cô ta là thích khách, để cô ta ở đây..."
Dạ Tư Hàn nhìn Dạ Tư Lăng, đôi môi mỏng thốt ra từng chữ, "Mười thích khách như cô ta cũng không động được vào tôi, anh có thể an tâm cút đi được rồi"