Dạ Tư Hàn, "Cậu chắc chắn?"
Hạ Lâm thấy mặt anh đã nặng như tích nước, cô cười mỉm, "Lẽ nào không đúng?"
Dạ Tư Hàn, "..."
Hạ Lâm đảo mắt ra xung quanh một vòng, "Không ít người hẳn đã biết anh chẳng có hứng thú quái gì với các người đẹp trong buổi tiệc này, nên hai chân đã tự động đi về phía tôi rồi này"
Dạ Tư Hàn siết chặt ly rượu, môi mím chặt, "Cậu muốn nói bản thân đực mái bất phân?"
Hạ Lâm, "Anh nghĩ nó là nghĩa xấu sao? Tôi thì nghĩ đó là lời khen ngợi, khen tôi diện mạo anh tuấn"
Cô quay đầu người Dạ Tư Hàn, cả người phát ra quý khí bức người.
Dạ Tư Hàn vừa định nói gì thì trông thấy Dạ Tư Yên đã thay lễ phục bước đến, bộ dạng vụng về ngốc nghếch nhìn về phía Hạ Lâm.
Hạ Lâm cũng nhìn thấy, "Dạ đại úy, xem ra em gái anh cũng thích bản công tử. Anh nói xem, hai anh em anh, tôi nên chọn ai mới được?"
Dạ Tư Hàn phát ra khí lạnh, "Cậu có thể thử chọn tôi"
Hạ Lâm, "Tốt, tôi có thể cho anh nếm thử mướp đắng, nghe đồn rất không tệ" Hạ Lâm cười vô cùng hàm súc.
Dạ Tư Hàn, "Đến lúc đó ai ở trên còn chưa biết"
Hạ Lâm nhìn Dạ Tư Yên, ánh mắt của cô nhóc đã trở nên vô cùng si mê.
Chồng đẹp trai quá! Đây là lần đầu tiền cô nhìn "chồng" ở khoảng cách gần như vậy. Đôi mắt ngọc bích lấp lánh giống như tinh tú trong đêm, gương mặt nhẵn mịn như ngọc trong nước, đẹp khiến người khác khó thở.
Tim cô đập thật nhanh!
Hạ Lâm nhìn Dạ Tư Yên, cô không chỉ có thể thấy bóng dáng chính mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo ấy, còn trông thấy được ngọn lửa ái mộ rừng rực.
Mà Dạ Tư Hàn bên cạnh đã lạnh lẽo không gì sánh bằng.
Dạ Tư Yên đã quên mất anh Tư đứng bên cạnh, cô hồi hộp hỏi Hạ Lâm, "Điện... Điện hạ, anh đã... đã có bạn nhảy chưa?"
Hạ Lâm đột nhiên cảm thấy cô em gái này của Dạ Tư Hàn đáng yêu hơn nhiều, "Ừ, vẫn chưa có"
Dạ Tư Yên thẹn thùng lên tiếng, "Vậy... Vậy em có thể làm bạn nhảy của anh không?" Cô lúc này đã không dám nhìn thẳng vào Hạ Lâm, ánh mắt đảo ngang đảo dọc.
Vào thời điểm cô nhìn thấy vẻ mặt của anh Tư nhà mình, trên eo bỗng xuất hiện một cánh tay, "Đương nhiên có thể"
Hạ Lâm đưa tay lên kéo gương mặt của Dạ Tư Yên quay về phía mình, đưa cô bước vào sàn nhảy.
Đẹp trai quá! Mỗi một động tác của "anh" đều đẹp trai chết đi được! Đầu của Dạ Tư Yên đã nóng lên cực điểm, cô đã không còn nhớ đến ông anh trai nhà mình nữa. Dạ Tư Yên nhìn Hạ Lâm, gương mặt đỏ bừng bừng, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ ngợi gì thêm.
Hạ Lâm cúi đầu, đôi mắt xanh biếc chuyên chú nhìn vào mắt Dạ Tư Yên, nghĩ đến thần sắc vừa rồi của Dạ Tư Hàn, cô đột nhiên cảm thấy muốn lôi kéo anh ta cũng không nhất thiết phải trực tiếp lôi kéo, cô em gái này của anh ta cũng là một ứng viên không tệ.
Hạ Lâm vừa khiêu vũ vừa khẽ thầm thì bên tai Dạ Tư Yên, giọng nói vừa mê người vừa quyến rũ, "Đêm nay, em rất đẹp"
Hả, "chồng" vừa nói gì vậy? "Chồng" có phải vừa khen cô đẹp không? Tìm cô như nhảy ra khỏi lồng ngực, tựa như chỉ một giây sau sẽ chết!
Phải làm sao đây?
Dạ Tư Yên ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm, cô đỏ mặt, trong lòng hồi hộp không thôi. Chân bỗng lạc một nhịp, dẫm lên trên mũi giày của Hạ Lâm.
"Không tin à?" Hạ Lâm bị giày cao gót của Dạ Tư Yên dẫm lên, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cúi đầu, khoảng cách giữa hai người trở nên càng gần hơn, giọng nói nêm thêm chút dụ hoặc, "Lời ta nói là thật"