Dạ Tư Hàn cúi đầu nhìn Hạ Lâm.
Hạ Lâm nghênh đón ánh mắt ánh, "Vị vừa rồi là ông ngoại của tên bê đê kia à?"
Dạ Tư Hàn chăm chú vào biểu cảm trên mặt cô, trả lời nhàn nhạt, "Ừm"
Cô vẫn nhìn anh, nhưng không thể đoán ra được nông sâu, "Đường Uyển kia giống tôi lắm ư?"
Dạ Tư Hàn, "Giống, mà cũng không"
Hạ Lâm mềm mại cười một tiếng, "Thế rốt cuộc là giống hay không?"
Dạ Tư Hàn dời ánh mắt, giọng nói điềm nhiên như nước, "Ít nhất cô ta không suốt ngày chỉ nghĩ đến việc đè tôi như em"
Hạ Lâm, "Đương nhiên, người mà người ta muốn đè là tên bê đê kia kìa"
Hai người ta khỏi cửa, bóng dáng dần xa. Đường Thiên đi phía sau nghe hai người nói chuyện. Nha Nha vì sao lại cùng xuất hiện với Dạ Tư Hàn? Dạ Tư Hàn kia liệu có nhận ra con bé không?
.............
Ra khỏi nhà khách chính phủ, Tư Đồ đứng đợi từ đằng xa liền lập tức lái xe đến. Cậu ta xuống khỏi ghế lái, vòng ra phía sau mở cửa.
Dạ Tư Hàn lên xe, ngồi vào chiếc ghế sau rộng rãi, tựa người vào lưng ghế rót hai ly rượu vang. Anh ngước mắt nhìn Hạ Lâm vừa lên xe ngồi ngay bên cạnh, tay đưa đến một ly rượu.
Hạ Lâm nhận lấy, nhấp môi, "Vị cũng được đấy" Cô nhìn Dạ Tư Hàn, mũi giày cao gót chạm nhẹ lên chân anh.
Dạ Tư Hàn khẽ cụng ly với cô, bờ môi mỏng hớp một ngụm nhỏ rồi đặt ly sang một bên.
Hạ Lâm dựa lên người anh, một tay đưa lên vuốt ve gương mặt giá lạnh. Cô ngẩng đầu sáp lại bờ môi đó, hôn lên.
Dạ Tư Hàn nhìn cô, mặc kệ để cô làm xằng làm bậy.
Mà Tư Đồ ngồi trên ghế lái lén lút liếc một cái qua kính chiếu hậu. Vừa nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc phía sau, chân liền dẫm hụt một cái, chiếc xe đột ngột phanh gấp.
Chiếc xe đằng sau theo quán tính đâm đến rầm một cái, xe rung chuyển dữ dội, bị đẩy lên phía trước một đoạn rồi mới dừng lại.
Hai người vốn đang "say sưa" bỗng bị xô phải. Ngay vào lúc trước khi chiếc gáy của Hạ Lâm đập vào thành ghế trước, đôi tay Dạ Tư Hàn đã lao đến đỡ lấy trước một bước.
Anh ngước mắt, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ, "..."
Sao lại trách đệ?
Tứ thiếu huynh trước nay luôn cấm dục! Trước khi đi vào nhà khách chính phủ, bà cô này còn nói chưa ăn được huynh cơ mà! Sao bây giờ lại...
Nếu không phải cậu dẫm nhầm lên chân phanh, thì có lẽ Tứ thiếu sẽ không phải bị hôn không thôi đâu, mà còn có thể bị ăn sạch sẽ trên xe luôn đấy!
Nhìn thấy chiếc xe phía sau có người bước xuống, đang đi về phía này, Dạ Tư Hàn liền lạnh giọng, "Xuống giải quyết"
Tư Đồ, "Rõ, Tứ thiếu" Cậu ta nói rồi liền phi xuống xe như bay.
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, "Em dọa Tư Đồ rồi đấy"
Hạ Lâm liếc nhìn Dạ Tư Hàn, lúc này bàn tay anh vẫn còn nằm trên gáy cô.
Anh vẫn nhìn cô, người nghiêng về phía trước vài phân, cúi đầu, mang theo khí thế từ trên cao nhìn xuống. Hạ Lâm bất giác dịch người về phía sau, chiếc gáy lại một lần nữa áp gần về thành ghế trước.
Dạ Tư Hàn nhìn cô, cơ thể chợt khom xuống hôn lên môi cô.
Hạ Lâm, "..."
Cô trợn trừng mắt nhìn vào đôi đồng tử đen láy của anh.
Một tay Dạ Tư Hàn bóp eo cô, nụ hôn càng thêm cuồng dã. Cô lúc này dường như có ảo giác như bị anh cắn nuốt vào bụng.
...........
Tư Đồ xử lý chuyện xong, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy hai người nọ đang hôn nhau cuồng nhiệt, bất phân thắng bại. Cảnh tượng quá ư kích thích, chớp mắt khiến cậu ta miệng đắng lưỡi khô.
Hơn nữa, nhìn vào tư thế kia, không giống như là bà cô này chủ động, lẽ nào là Tứ thiếu...
Dạ Tư Hàn cắn mạnh lên môi Hạ Lâm một cái, bờ môi khẽ dịch sang một chút, "Cậu đang tự cảm thấy mình lớn lên có đôi mắt dư thừa sao?"
Tiếng nói bất chợt khiến cơ thể Tư Đồ rùng mình một cái, cậu thu lại tầm nhìn, sống lưng thẳng tắp ngồi trên ghế lái, nổ máy.
Tay cậu nắm vô lăng rất không ổn định. Siết tay một cái thật mạnh mới coi như miễn cưỡng giữ đúng phương hướng. Tư Đồ ngồi im, mắt không dám liếc ngang liếc dọc, cũng không dám bén mảng đến khu vực kính chiếu hậu.
Nhưng mà, tiếng hai người hôn nhau sao càng lúc càng rõ ràng thế hả!!!