"Ai tin mày chứ! Còn nhỏ như vậy, còn nhuộm một đầu tóc vàng , nhìn cũng biết chính là thứ không học hành đàng hoàng!"
[Ôi trời, đây là một người vô gia cư sao, nhưng nhìn tuổi tác, cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, bố mẹ cậu ta đâu?]
[Tôi thấy cách đó không xa hình như là có một phòng ở, đây là sống ở bãi rác à, nửa cây xúc xích vừa rồi, tôi thấy khá bẩn, không phải là đồ nhặt được chứ.]
[Có thể là vậy, bây giờ có một số tên côn đồ tuổi còn nhỏ lại không thích học hành , suốt ngày lông bông làm chút chuyện trộm đồ , chọc chó , bắt nạt người khác , lại còn muốn dạy hư người khác.]
Nhưng Kỷ Dao Quang thấy cảnh này, ngụm nước vừa mới uống vào, lập tức phun ra.
"Dừng tay dừng tay, cậu ta thật sự không có ý định bắt cóc con trai cô."
Kỷ Dao Quang hét lên.
Lời vừa nói ra, Triệu Mai Hương tỉnh táo lại, Kỷ Sư bảo cô dừng tay?
Sau đó cô lo lắng nhìn con trai mình, "Con trai, con sao rồi, con có bị thương không? Nó có bắt nạt con không?"
Vương Thần Thần cầm xúc xích, chớp chớp mắt to, nhìn Triệu Mai Hương một cái, gọi một tiếng mẹ.
Sau đó câu bé lại nhìn thiếu niên tóc vàng, "Anh ơi, cái này con có thể ăn được không?"
"Không được."
Thiếu niên tóc vàng lau m.á.u ở khóe miệng, sau đó đi vào nhà, lấy một cái bánh có bao bì, đưa cho Vương Thần Thần, "Chỉ có thể ăn cái này."
Cậu ta nói xong, giật lấy cây xúc xích trong tay Vương Thần Thần, sau đó dưới ánh mắt của Triệu Mai Hương, có chút lúng túng cất đồ vào túi.
"Đại sư, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Triệu Mai Hương nhìn thái độ và hành động của con trai mình, có chút cảm thấy nghi hoặc : Sự việc hẳn là không giống như mình nghĩ, phải không ?
Con trai cô mắc chứng tự kỷ, thường lười giao tiếp, chỉ thích chơi một mình, ngại tiếp xúc và trò chuyện cùng mọi người, tuy thằng bé không sợ người lạ nhưng cũng không thân thiện với bất cứ ai, nếu người lạ hoặc người không tốt đến gần, nó sẽ hét lên.
Nhưng thái độ của con trai cô đối với thiếu niên tóc vàng, rõ ràng không phải như vậy.
Thiếu niên tóc vàng nhìn điện thoại của Triệu Mai Hương, giải thích: "Cô là mẹ của cậu bé này sao?"
"Đúng vậy, tôi tìm nó cả ngày rồi, sắp phát điên vì không tìm thấy con trai rồi, kết quả lại có người nói với tôi thằng bé bị cậu đưa đến đây."
Ấn tượng của Triệu Mai Hương đối với thiếu niên tóc vàng vẫn không tốt.
Mặt thiếu niên tóc vàng đỏ bừng, "Xin lỗi! Xin lỗi! Cháu thấy cậu bé lang thang một mình, nên nghĩ cậu bé cũng giống như cháu , là đứa trẻ không có bố mẹ, cho nên cháu mới đưa cậu bé về đây."