Kỷ Dao Quang nhìn anh ta, thấy lần này anh ta thật sự không nói dối, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.
Thu dọn đồ đạc xong, Kỷ Dao Quang cùng Tư Lâm xuống núi.
Trên xe, Tư Lâm thỉnh thoảng trò chuyện, "Trong đạo quan của cô, có khá nhiều thứ nhỉ."
Kỷ Dao Quang biết anh ta đang nói đến những hồn ma đó, "Cũng tạm, tháng sau tôi sẽ đưa họ đi đầu thai, mỗi lần gặp một người lại đưa một người thì quá phiền phức, nên tôi tích lũy lại một nhóm đưa đi cho tiện."
"!!!"
Tư Lâm phanh gấp, ánh mắt không thể tin tưởng quay ra nhìn Kỷ Dao Quang , hỏi: "Cô có thể đưa hồn phách đi đầu thai?"
" A ?Anh không thể ?"
Kỷ Dao Quang cũng nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên .
Nga
Tư Lâm thần sắc có chút xấu hổ , nhưng ngay sau đó lại được thay bằng vè trấn định tự nhiên , làm ra vẻ như thật nói : "Đương nhiên là tôi có thể rồi."
"Ồ."
Kỷ Dao Quang có lệ đáp , rồi nghiêng đầu tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đi thẳng một mạch, đến nhà ga, khu vực này người đến người đi, phần lớn đều là những người lớn tuổi , không thấy mấy người trẻ .
"Bây giờ người trẻ đều thích sử dụng những phương tiện di chuyển không tốn nhiều thời gian , không gian sử dụng sạch sẽ, trừ khi gặp trường hợp bất đắc dĩ như không mua được vé, linh tinh , nếu không rất ít người đến đây đi tàu."
Tư Lâm thấy ánh mắt của Kỷ Dao Quang, giải thích.
Kỷ Dao Quang lại nhìn về phía hai người không xa, một người nằm trên mặt đất, bên dưới là một tấm ván, trên người đắp chăn, được đắp kín mít.
Bên cạnh ông ta, là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt trầm lặng lau mặt cho người nằm.
Kỷ Dao Quang có thể nhìn thấy hơi thở tử vong quanh quẩn trên người người nằm.
Tư Lâm cũng nhìn theo ánh mắt đó, thở dài, "Nhà ga chính là như vậy, có thể nhìn thấy những người từ những địa phương rất xa xôi đến tìm thầy trị bệnh ."
"Có thể nhìn thấy sinh ly tử biệt, haiz ... Cô đi đâu vậy?"
Tư Lâm còn chưa nói xong, liền thấy Kỷ Dao Quang đi tới.
"Xin chào. Chú à , chú có cần giúp gì không?"
Kỷ Dao Quang nhìn người đàn ông trung niên nói.
Người đàn ông trung niên dừng tay, theo bản năng đắp chăn lên người đang nằm.
Ông ta hoảng hốt nói: "Không cần không cần, cảm ơn cô."
Lời nói của ông ta mang theo giọng địa phương rất nặng, hơi giống người miền Nam.
"Ông ấy là bố của ông đúng không."
Kỷ Dao Quang nhìn người nằm.
Người đàn ông trung niên gật đầu, "Ừ."
"Ông muốn đưa ông ấy về nhà?"
Kỷ Dao Quang lại hỏi.
Trên khuôn mặt thô ráp của người đàn ông trung niên thoáng qua vẻ không tự nhiên, cuối cùng có lẽ bởi vì nói dối quá khó khăn nên vẫn chọn nói thật.
"Cô gái, cô đừng sợ, tôi nói cho cô biết, bố tôi đã mất, vốn dĩ lần này tôi đến đây là để đưa ông ấy đi khám bệnh."