Nghe đến đây, Kỷ Dao Quang cười nhẹ:
“Trưởng thôn, tuy con không phải sư phụ, cũng không có nhiều bản lĩnh như người nhưng sư phụ đã để lại pháp khí cho con. Nếu không làm được, con sẽ kịp thời rút lui. Con nghĩ, nếu người này thật sự lợi hại như vậy , nhất thời cũng khó tìm được người giải quyết , để càng lâu lại càng dễ phát sinh những chuyện ngoài ý muốn . Chi bằng cứ để con thử một lần .”
Cô sở dĩ kiên trì như vậy, tự nhiên là vì cô đã tự xem một que , xem ra được hôm nay sẽ có một khoản thu hoạch ngoài dự đoán, nếu không ngoài dự liệu, hẳn là chính là lão quỷ này.
Đặng Cát Xương nhìn cô kiên định, cuối cùng cũng gật đầu:
“Được rồi, vậy con theo ông đi một chuyến. Nhưng nhớ, nếu không ổn, phải quay về ngay.”
Trên đường xuống núi, Đặng Cát Xương kể lại tường tận sự việc. Kỷ Dao Quang vừa đi vừa chăm chú lắng nghe.
Từ một tháng trước, người dân trong làng khi vào núi thường xuyên không thể hiểu được nà xuất hiện các loại vết thương lớn bé khác nhau . Nhưng lại có điểm chung là khi trở về thì liền bắt đầu sốt cao, nói mê sảng, lại sau đó , những thôn dân vào núi sẽ thường biến mất hai, ba ngày. Khi được tìm thấy, họ đã mất hết lý trí, tinh thần điên loạn.
"Ai . Bây giờ còn hai người vẫn chưa tìm được." Đặng Cát Xương thở dài, khuôn mặt đầy lo lắng.
Kỷ Dao Quang bấm tay tính toán, sau đó nói: “Thôn trưởng không cần lo lắng, bọn họ vẫn còn sống.”
“Còn sống ? Thật sự ? Vậy là tốt rồi ! Vậy là tốt rồi !.” Đặng Cát Xương nghe vậy, nét mặt có chút nhẹ nhõm.
Khi cả hai tiến vào trong núi, một đám người nhón chân chờ đợi Đặng Cát Xương, vốn nghĩ sẽ gặp Quý Vân Chân, ai ngờ người xuất hiện cùng Đặng cát Xương lại là Kỷ Dao Quang.
Họ lập tức xì xào. Có người tiến lên hỏi :
“Trưởng thôn, Quý đại sư đâu? Sao ông không mời Quý đại sư đi theo mà lại dẫn theo cô nhóc này?”
Nga
Đặng Cát Xương nghiêm mặt, giọng điệu cứng rắn:
“Nói gì vậy? Đây là Kỷ Dao Quang, đệ tử của Quý đại sư của chúng ta . Trước đây các cậu đã gặp rồi mà! Quý đại sư ngày hôm qua đã tạ thế , Dao Quang kế thừa y bát của Quý đại sư , cũng có bản lĩnh giống sư phụ mình , sự việc lần này cô ấy có thể giúp đỡ.”
“Cô ta á?” Một người đàn ông tên Đặng Vĩ bĩu môi, không che giấu sự coi thường. “Quý đại sư đã mất thì cũng không thể để cô ta đến thay thế điền vào chỗ trống được. Chưa biết chừng lát nữa lại phải cứu cô ta đấy!”