Kỷ Dao Quang chậm rãi lên tiếng: “Tôi biết cô muốn hỏi điều gì. Bát tự hôn nhân của cô như thế này, trừ khi trực tiếp đổi mệnh mới có thể thay đổi .”
Nghe lời này, Hà Mạn Thiến không giấu được vẻ buồn bã. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghĩ đến việc phải trải qua thêm một cuộc hôn nhân nữa mới gặp được người định mệnh, cô không khỏi nôn nóng , cũng có chút sợ hãi đối với hôn nhân.
Kỷ Dao Quang nhận ra cô đang buồn rầu, liền lấy từ trong túi ra một lá bùa. “Đây là bùa chỉ dẫn. Cô giữ nó bên mình, nó có thể giúp cô tìm được người định mệnh của đời mình. Tôi chỉ giúp được đến đây , tuy tôi có thể nhìn thấu nhưng cũng không thể trực tiếp sửa mệnh của một người , đó là quy tắc . Cho nên , thời điểm đến , việc lựa chọn như thế nào, số mệnh ra sao , tất cả vẫn phụ thuộc vào quyết định của cô.”
Suy cho cùng, cô cũng chỉ là người đưa ra chỉ dẫn mà thôi.
Chỉ vì không đành lòng nhìn thấy một người mẹ đơn thân mang theo một đứa trẻ , mềm lòng , liền muốn giúp một chút . Nhưng cũng chỉ được đến đó , cô vẫn còn có quy tắc cần tuân thủ .
Hà Mạn Thiến mừng rỡ đón lấy lá bùa, liên tục cảm ơn:
“Cảm ơn đại sư! Cảm ơn rất nhiều!”
Kỷ Dao Quang chỉ cười nhạt:
“Không có gì. Thỉnh thoảng ghé đến dâng hương là được.”
Giúp người nhân tiện cũng đỡ mình . Đôi bên cùng có lợi sao .
Cô thật là một đứa trẻ lanh lợi !
“Dĩ nhiên rồi, đại sư!” Hà Mạn Thiến vui vẻ đáp.
Nói chuyện phiếm một lúc, Hà Mạn Thiến còn có việc phải làm, liền dẫn theo Hà Mậu Kiệt rời đi trước.
Kỷ Dao Quang ngồi lại vị trí, tiếp tục nhìn trời nhìn đất nhìn mây , thảnh thơi thưởng thức trà , ung dung chờ đợi những vị khách tiếp theo .
Vài phút sau, có người tiến vào.
“Ngươi đã đến rồi.”
Kỷ Dao Quang nhìn về phía người vừa đến, là một đôi vợ chồng cùng với một chàng trai trẻ.
Chàng trai trẻ chính là Bùi Văn .
“Đại sư, ngài đã đoán trước chúng tôi sẽ đến sao?”
Bùi Văn nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Kỷ Dao Quang, lời nói không qua đầu óc ngạc nhiên lên tiếng.
Nói xong, anh ta lập tức phản ứng lại, với khả năng của Kỷ Dao Quang, việc cô đoán được cũng không có gì là lạ.
“Trước dâng hương đi.”
Kỷ Dao Quang mỉm cười, dẫn họ đi dâng hương trước , hương khói là việc quan trọng, cần thiết phải làm đầu tiên .
Dâng hương xong , Kỷ Dao Quang mời một nhà ba người ngồi xuống nói chuyện .
Mẹ Bùi Văn kích động nắm lấy tay Kỷ Dao Quang, hoàn toàn không vì tuổi tác của cô mà xem nhẹ cô.