Vì vậy, Kỷ Dao Quang liền yêu cầu bố cậu ta là Nhan Anh Huân , mỗi tuần đưa Nhan Trị nên núi , ở lại đạo quan để cô hỗ trợ điều dưỡng.
"Đúng rồi, nắm vững nhịp thở này."
Kỷ Dao Quang nằm trên ghế dài, nhìn Nhan Trị đứng tấn.
Nga
Đúng lúc này, Đặng Phượng Hà đến.
"Xin hỏi, Kỷ Dao Quang, Kỷ đại sư có ở đây không?"
Đặng Phượng Hà bước vào, nhút nhát hỏi .
Đặng Phượng Hà chỉ thấy đạo quan rộng lớn vắng vẻ, chỉ có một nam thanh niên đang đứng tấn, và một cô gái đang nằm trên ghế dài.
Đặng Phương Hà đoán cô gái này hẳn là chủ nhân nơi này , Kỷ Dao Quang, Kỷ đại sư .
Kỷ Dao Quang ngồi dậy, nhìn Đặng Phượng Hà.
"Cô là Kỷ đại sư sao?" Đặng Phượng Hà nhìn cô, hỏi với vẻ đầy hy vọng.
Nhan Trị liếc mắt nhìn sang, tò mò đánh giá Đặng Phượng Hà từ trên xuống dưới, Kỷ Dao Quang không vội trả lời câu hỏi của Đặng Phượng Hà, mà nhìn Nhan Trị nói: "Chú ý một chút, mạng của cậu là do tôi vất vả lắm mới cứu về được đấy!"
Nghe vậy, Nhan Trị vội vàng rụt đầu lại, tiếp tục tập trung tinh thần , đứng tấn một cách nghiêm túc.
"Chồng cô không cứu được nữa rồi, cô về đi."
Kỷ Dao Quang lại nằm xuống, vẫn không nhìn Đặng Phượng Hà.
Đặng Phượng Hà bịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Kỷ Dao Quang.
Nhan Trị nghe tiếng động quay đầu nhìn sang , thấy người không nói không rằng quỳ phịch xuống đất liền hoang mang , không do dự vội vàng chạy đến, muốn nâng Đặng Phượng Hà dậy: "Cô làm gì vậy!"
Nhưng Đặng Phượng Hà từ chối ý tốt của Nhan trị , vẫn kiên quyết quỳ ở nơi đó , đồng thời dập đầu ba cái trước mặt Kỷ Dao Quang .
"Đại sư! Cầu xin cô đại sư, cầu xin cô cứu chồng tôi với! Chỉ cần cô cứu được anh ấy, bảo tôi làm trâu làm ngựa cho cô, tôi cũng đồng ý!"
Đặng Phượng Hà khóc lóc kể lể: "Bác sĩ nói anh ấy bị suy thận, chỉ còn sống được một năm, cô nói nửa năm, sáu tháng, tôi tin cô!
"Bây giờ anh ấy đã hối cải rồi , cũng bắt tay vào sửa sai , cầu xin cô đại phát từ bi, cứu anh ấy với!"
Kỷ Dao Quang làm như không nghe thấy: "Nhan Trị, cậu tiếp tục luyện tập!"
Nhan Trị tiến thoái lưỡng nan, một bên là Kỷ Dao Quang, một bên là Đặng Phượng Hà đến cầu xin.
Nhan Trị từ nhỏ được nâng niu tới lớn , tuy người đã lớn nhưng tính tình có chút mềm mại , thiên chân . Thấy người khác đau khổ cầu xin trước mặt mình liền không đành lòng . Cậu ta nhìn Đặng Phương Hà lại do dự nhìn Kỷ Dao Quang.
"Hay là ... cô giúp anh ta đi?"
Nhan Trị nói.