Mục lục
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Nếu anh ta nói thật, thì ông bố này đúng là không đáng mặt làm cha.]

[Trường hợp thế này cũng không phải là chưa từng có tiền lệ . Trước đây không lâu chẳng phải cũng có một vụ tính chất tương tự như thế này sao . Là về một gia đình , ngôi nhà hiện taị mà người bố đang ở thuộc diện giải toả chờ đền bù của thành phố . Sau đó , khi tiền đền bù đến tay , người bố quay đầu liền đem toàn bộ cho con trai , còn gái không được phân lấy một đồng , không chỉ vậy , ông ấy còn ăn vạ , dựa vào chữ ' Hiếu ' ép người con gái đã lấy chồng phải nuôi mình . Không chỉ dừng lại ở đó , ông ấy còn nghe con trai xúi giục , âm mưu chiếm đoạt nhà của con gái mình để đem cho cháu trai . Đúng là tai họa!]

[Tuy trong thực tế, mâu thuẫn gia đình có thể đến từ nhiều nguyên nhân khác nhau, không chỉ từ phía người lớn tuổi mà còn từ sự thiếu thấu hiểu giữa các thế hệ. Nhưng không thể phủ nhận tầm quan trọng của phẩm hạnh và cách hành xử của người lớn trong việc giữ gìn hòa khí gia đình. Bởi lẽ, trong một gia đình gồm nhiều thế hệ , những người lớn tuổi thường ở vị trí trung tâm , lời nói và hành động của họ có thể ảnh hưởng sâu sắc đến con cháu. Nếu họ công bằng, bao dung và sáng suốt, gia đình sẽ hòa thuận; ngược lại, nếu họ thiên vị, ích kỷ hoặc gây chia rẽ, gia đình dễ rơi vào bất hòa.]

"Thấy bất công sao?"

Kỷ Dao Quang bật cười , lạnh nhạt nói :

"Tôi cảm thấy lời này anh nói sai rồi . Người cảm thấy bất công hẳn là chị gái anh mới đúng . Anh chỉ chăm bổ nửa tháng mà đã vội kể lể đòi công lao sợ bất công , còn chị anh đã chăm sóc ông ấy hàng chục năm, cũng chưa ai nghe chị ấy kể khổ , nói anh không phải ."

Lời nói vừa dứt, mọi người trong phòng phát sóng đều sững sờ.

 

Trên gương mặt Tô Chửng thoáng hiện vẻ lúng túng, nhưng anh ta vẫn cứng miệng giảo biện:

"Đó là vì tôi không ở nhà. Chị ấy ở nhà, chẳng lẽ không nên chăm sóc nhiều hơn sao?"

Tô Chửng càng nói càng cảm thấy mình chiếm lý , càng nói càng tỏ ra hùng hồn:

"Bố tôi đã dành hết tiền cho chị ấy, còn cho chị ấy đi du học. Đó không phải là việc chị ấy nên làm để báo đáp ông ấy sao ?"

 

"Ông ấy chẳng để lại đồng nào cho tôi. Bây giờ ông bệnh nặng, tôi trở về chăm sóc, đã là hiếu thảo lắm rồi."

"Vậy mà đến lúc này, ông vẫn muốn để lại hết nhà cho chị ấy, thật là quá đáng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK