Mục lục
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Trời ơi, chuyện này rốt cuộc là sao ? Tôi không biết nên tin ai nữa.]

[Nhìn dáng vẻ của hai người, hình như đều rất tự tin mình nắm chắc lẽ phải .]

[Tôi cảm thấy chắc là do tài xế, dù sao vừa rồi chúng ta đều nghe lời kể một phía của Trương Ngọc Hương và chồng cô ấy.]

[Chưa chắc, nếu thật sự là do chồng cô ấy, thì Kỷ đại sư chắc chắn có thể nhìn ra. Mà tính tình Kỷ Sư thì lão fans đều biết rồi, ghét ác như kẻ thù , sao có thể không biểu lộ thái độ gì như bây giờ .]

Ở bệnh viện, Trương Ngọc Hương vẫn không cúp máy.

Nhìn thấy cảnh tượng mình dự đoán xảy ra, Kỷ Dao Quang ngáp một cái, nhưng cô cũng không cúp máy.

Có những việc, nên xảy ra, thì sẽ xảy ra. Đó là Thiên định !

Trong phòng bệnh.

Cảnh Tuấn Kiệt và bà cụ lời qua tiếng lại, những người bên ngoài xem náo nhiệt một lúc liền chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, con cái của bà cụ đến!

“Mẹ, con đến rồi, mẹ không sao chứ.”

Một người đàn ông chạy vào, lo lắng hỏi han bà cụ.

 

Bà cụ ôm con trai mình, khóc nức nở, “Con trai ơi, mẹ sắp bị người ta bắt nạt c.h.ế.t rồi. Người này, không dừng xe tốt, suýt nữa làm mẹ ngã ch.ế.t, bây giờ lại nói là do mẹ, còn muốn chúng ta trả tiền viện phí , ô ô ô, mẹ không muốn sống nữa.”

Bà cụ nhìn thấy con trai đến , bắt đầu ' diễn ' một nháo hai khóc ba thắt cổ .

Con trai bà cụ cũng không vừa, nhìn Cảnh Tuấn Kiệt ánh mắt bất thiện “Anh chính là tài xế làm hại mẹ tôi?”

Cảnh Tuấn Kiệt cau mày, “Không phải tôi, là mẹ anh tự ngã, tôi không…”

Cảnh Tuấn Kiệt còn chưa nói hết câu , con trai bà cụ đã tát anh một cái.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Ngọc Hương hoàn toàn nổi giận.

 

Cô xông lên túm tóc con trai bà cụ, “Anh là người nào ? Dựa vào đâu mà đánh chồng tôi!”

Con trai bà cụ cũng không phải người dễ bắt nạt, lập tức đánh trả, Cảnh Tuấn Kiệt thấy vợ mình bị đánh, cũng không quan tâm gì nữa, vội vàng lao vào can ngăn hai người.

Hiện trường hỗn loạn, cuối cùng bảo vệ bệnh viện đến, mới tách được họ ra.

“Làm ầm ĩ gì vậy! Có tin chúng tôi báo cảnh sát không!”

Y tá trưởng nói với vẻ mặt không vui.

Ngày nào bệnh viện cũng như cái chợ, mọi người nghĩ nhân viên công tác ở bệnh viện nhàn rỗi lắm sao , còn phải gây chuyện tìm người đến phân xử?

Có chuyện gì, thì ra khỏi bệnh viện rồi thích ầm ỹ kiểu gì thì ầm ỹ kiểu đó , cãi nhau cũng được , đánh nhau cũng được , đánh nhau xong rồi hãy vào bệnh viện tìm bọn họ xử lý chứ !

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK