Sự việc đã thành thế này rồi, tự dưng cô lại trở thành kẻ có tội tày trời, còn phải chịu trừng phạt của hắn?
Cô gái nhỏ trong dáng vẻ của một thiếu niên thở dài ngồi trên sofa, tiếng động nho nhỏ ở phía cửa ra vào và ánh sáng len lỏi vào phòng khiến cho cô chú ý, một dáng vẻ thước tha bước vào, là Lưu Ly.
" Tiểu Hắc, em ổn chứ?" - Công tước phu nhân lo lắng hỏi.
Gương mặt của Tiểu Hắc mang chút u sầu, cô không thể nói bản thân không sao:
" Chị... chẳng lẽ em phải đến Công Quốc thật sao?".
" Chị vẫn chưa nghe Tư nói gì, vẫn còn đang bàn luận với người đó".
"..........".
Tên khốn kiếp đó ép người quá đáng, việc này dù nhìn thế nào thì phương án cũng chỉ có thế, nếu như không thuyết phục được hắn thì cô không thể ở lại đây.
Ngồi với Lưu Ly một lúc thì cô cũng phần nào giảm bớt sự căng thẳng, Tiểu Hắc nhỏ giọng:
" Chị ở đây với em vậy thì Tinh Nhi...".
" Con bé đang ở hoa viên, em đừng lo.
Lưu Ly chỉ có thể đến thăm trong một khoảng thời gian nhất định chứ không thể ở mãi, khi công tước phu nhân rời đi nét mặt của TIểu Hắc có đôi chút hụt hẫng, cô ngồi trên ghế muốn tìm ra cách để giải quyết thì cửa lại một lần nữa mở ra.
Tiểu Hắc đứng lên xoay đầu lại rồi lên tiếng:
" Chị có gì quên...".
Nhưng rất tiếc người đến không phải người mà cô nghĩ.
Xích Diễm bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa, khoảnh khắc nhìn thấy hắn nét dịu dàng trên gương mặt cô biến mất.
Người đàn ông đứng ở đó rõ ràng biết lý do vì sao bị đối xử như thế còn mặt dày mà nói:
" Sao em lại nhìn ta như thế, sợ quá~".
Tiểu Hắc bây giờ đến cả việc nhìn hắn cũng không thèm, xoay mặt đi nơi khác không quan tâm. Xích Diễm ngồi ở phía đối diện, tìm tư thế thoải mái rồi lên tiếng:
" Công tước đã đồng ý rồi".
Không gian im lặng như tờ, Tiểu Hắc nhìn hắn không chớp mắt, giọng nói vô cùng thờ ơ:
" Nhưng tôi thì không".
" Nếu như ta dùng trận cá cược hôm trước muốn em theo ta về Công Quốc thì sao? Không trái lẽ thường thì việc này em phải đồng ý thôi".
" Dám hỏi tam hoàng tử, nếu như sau này tình hình hai nước trở nên căng thẳng thì tôi phải giúp ai?".
" Ta sẽ không để việc đó xảy ra".
Tiểu Hắc cười mỉa:
" Ngài chỉ là hoàng tử, việc của quốc gia ngài quyết định được hay sao?".
Người đàn ông không đáp lại càng khiến cho cô vững tin hơn với quyết định của chính mình:
" Nếu muốn tôi đến đó thì chém chết rồi khiêng về".
" Hai năm" - Hắn nhàn nhạt lên tiếng.
Tiểu Hắc nhíu mày nhìn chăm chăm. Xích Diễm cầm lấy tách trà bằng gốm sứ cao cấp lên ngắm nghía, giọng nói cũng chẳng còn chút bông đùa nào:
" Chỉ cần đến Công Quốc hai năm, sau đó ta sẽ đưa em về Đế Quốc lành lặn không mất miếng thịt nào".
".........".
" Bây giờ dù muốn hay không thì em cũng mang trên người tội danh ám sát, nếu như theo ta thì sau khi trở về vẫn có thể làm việc cho công tước. Nhưng nếu không đi cùng, ta không đảm bảo Ba Lạc Bá Tư có thể bảo vệ cho em".
" Ngài rõ ràng biết tôi không có ám sát...".
" Ta biết, ta cũng đã giải thích rồi, nhưng em thấy đó... có nhiều người chỉ tin vào thứ mà họ nghĩ. Trong việc này đúng hay sao đâu quan trọng? Cái mà bọn họ muốn chỉ là đơn giản hoá mọi chuyện, và nếu muốn việc đó thực hiện được thì em chỉ có thể theo ta đến Công Quốc".
"..........".
" Em yên tâm, sau khi kết thúc hai năm, ta tuyệt đối không đeo bám em nữa".
Tiểu Hắc im lặng không nói gì, sau khi nghĩ kỹ liền cười:
" Tôi không ám sát ngài, chịu tội oan mà đến Công Quốc... nơi đó lạ lẫm và không biết có bao nhiêu nguy hiểm rình rập, một kẻ không chức tước tiền tài như tôi đến đó sẽ đối mặt với điều gì không thể nào nói trước được, hai năm sau nếu có thể sống sót trở về thì chắc cũng không còn lành lặn. Không cho tôi được lợi lộc, phải mang tiếng oan suốt đời mà còn muốn tôi đâm đầu vào chỗ chết?".
Cô bị hắn hại thảm rồi, đương nhiên không thể chịu thiệt thòi nha