" Sao thế?".
Tiểu Hắc lau lau môi mình, gương mặt thoáng chốc đỏ ửng rồi lắp bắp:
" Làm cái gì thế?".
Xích Diễm hơi nghiêng nghiêng đầu liếm khoé môi rồi đáp:
" Làm sạch giúp em đó~".
Cô gái cắn răng nghiến lợi đẩy mạnh vào lồng ngực hắn một cái rồi rời đi, người đàn ông đứng đó vài giây rồi đưa tay chạm vào chỗ mà cô động trúng, gương mặt tủm tỉm cười rồi lên tiếng:
" Háo sắc~".
Sáng hôm đó, tam hoàng tử đến bãi săn bằng xe ngựa, nhìn cô gái nhỏ đang hào hứng cưỡi ngựa lướt như bay trên bãi có xanh đương nhiên hắn không thể ngồi yên, nhanh chóng phóng lên ngựa rồi tiến tới bắt chuyện:
" Con ngựa này rất thích em đấy, bình thường nó chẳng chịu cho ai ngồi đâu".
Tiểu Hắc vuốt vuốt bộ lông mượt mà của con ngựa màu nâu như đang khen ngợi, tam hoàng tử cưỡi ngựa đi vòng quanh rồi vui vẻ nói:
" Nếu đã đến nơi này thì sao không thi đấu cho vui, ta và em chạy đến gốc cây đằng kia, ai thắng thì có thể sai khiến đối phương làm một việc".
Lại cái trò này, tên điên này đang muốn làm cái gì nữa đây?
Xích Diễm nhướng mày rồi cười:
" Sao vậy, em sợ? Cũng đúng, dù sao thì ta cũng là người từng thắng công tước, em cảm thấy không thể đấu lại cũng là lẽ thường".
Nói không biết ngượng gì cả, nếu như năm xưa không phải công tước cố ý thì còn lâu hắn mới có thể thắng nha.
Tiểu Hắc sắp mắc bẫy rồi nhưng chút lý trí còn sót lại mách bảo cô không nên, vì thế cô chậm rãi lên tiếng:
" Ngài nắm chắc phần thắng rồi nên mới muốn tôi đánh cược, tôi cũng đâu ngốc đến mức tự chui mình vào bẫy. Tam điện hạ đây... lại muốn điều gì ở tôi vậy?".
" Muốn gì đâu chứ? Chẳng qua là đang định so tài với em thôi mà~".
Tiểu Hắc nhìn Ba Lạc Bá Tư đang cùng với gia đình nhỏ ở phía xa nô đùa rồi lại nhìn cái tên đang chạy vòng quanh mình hệt như một con chó rồi nói:
" Nếu muốn so tài thì ngài mời công tước có vẻ hợp lý hơn đấy".
Xích Diễm cười rồi hắng giọng cố nén cảm giác phấn khỏi:
" Em không sợ... nếu như ta thắng thì sẽ yêu cầu công tước giao em cho ta hay sao?".
" Ngươi..." - Tiểu Hắc muốn mắng người nhưng kìm nén hít vào một hơi rồi liếc xéo:
" Tôi không phải đồ chơi".
" Nếu như ta coi em là đồ chơi thì đã sớm chơi rồi~".
Lúc này cô thực sự không giữ được bình tĩnh nữa, nhìn hắn với đôi mắt sắc bén:
" Xích Diễm, anh chưa uống thuốc có đúng không, sao cứ gây sự với tôi vậy?".
" Ây da, gọi thẳng tên họ của ta luôn cơ đấy".
" Tôi cảnh cáo anh, đừng có làm phiền tôi nữa".
" Ta có làm phiền em đâu, chỉ là muốn thi thố để ghi thêm chút điểm thôi mừ~".
" Anh không làm gì mới là ghi điểm đấy".
" Hu".
Tiểu Hắc vì tên thần kinh này mà hứng thú cưỡi ngựa cũng mất, cùng lúc đó tiệc trà đã được bày ra, cô nghe theo lời của Lưu Ly, cả hai người cùng nhau ngồi dùng trà, Tinh Nhi sau một lúc loay hoay mãi không leo lên được ngựa thì cũng bực dọc mà đi vào trong.
Trên sân chỉ còn lại hai người đàn ông, chẳng biết Xích Diễm nói gì mà gương mặt của Ba Lạc Bá Tư hiện lên vẻ thú vị nhìn về phía bàn trà vẫy tay với Lưu Ly, dự cảm chẳng lành, hắn ta có đang bày ra mưu hèn kế bẩn gì nữa không vậy?
Đừng có bảo là hắn đang đánh cược với công tước, nếu như đua thắng thì sẽ bắt cô ở Công Quốc đến già đấy nhé!
Không, tuyệt đối không thể được!!!
Tiểu Hắc đứng lên rồi hướng về phía chuồng ngựa, con ngựa vừa mới được Lương Tri đưa vào thì lại lần nữa bị cô dắt ra, anh đúng là khổ mệnh, hết hoàng tử rồi lại đến người đang mập mờ cùng ngài ấy, không nhìn thấy anh khổ thì họ không chịu được có đúng không!!!
Cô gái phóng như bay đến, người đàn ông nhìn thấy cô ở trên lưng ngựa dần dần tiến đến chỗ mình im lặng không nói gì, chỉ nhìn mãi.
Tiểu Hắc gấp gáp lên tiếng:
" Điện hạ, người muốn thi đấu thì tôi thi với ngài, cần gì phiền đến công tước?!".
" Em không phải... đang uống trà sao?".
" Không, uống xong rồi, đấu nhanh đi".
Xích Diễm đờ người ra rồi vài giây sau lại nhoẻn miệng cười nhìn chăm chăm vào cô:
" Công tước, hẹn dịp khác tái đấu nhé, hôm nay ta bận rồi".
Ba Lạc Bá Tư: "........".