Điều mà cô ta muốn lâu nay chính là khiến cho Tiểu Hắc phải rời khỏi Xích Diễm, trước đây cứ nghĩ cô là đàn ông cho nên chẳng mấy quan tâm lắm, hoàng tử ở Công Quốc không thể kết hôn với người cùng giới, dù có yêu đến chết đi sống lại thì người có thể trở thành chính phi chỉ có cô ta mà thôi.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này rồi?
Xích Diễm nhìn cô gái bên cạnh rồi dõng dạc mà lên tiếng:
" Em so với tiêu chuẩn mà ta đặt ra cho vợ tương lai đã vượt qua rồi, phải rước em về nhà rồi yêu thương cưng chiều thôi".
" Hoang đường!!!".
Hoàng đế đập bàn mạnh rồi đứng lên lớn tiếng nói, nhưng điều này dường như chẳng hề khiến hắn bận tâm, ánh mắt Xích Diễm dán chặt vào người trước mặt, vui vẻ hỏi:
" Hay là đính hôn trước nhỉ?".
" Xích Diễm, con có biết bản thân đang nói cái gì không hả? Hoàng tử của một nước thì sao có thể kết hôn với người không môn đăng hộ đối?!".
Hoàng đế không hề vui vẻ, nếu như không có công tước ở đây thì chẳng biết ông ấy sẽ còn buông ra những lời khó nghe đến thế nào, nhưng vì có mặt Ba Lạc Bá Tư mà có chút kìm nén.
Tam hoàng tử cười mỉa:
" Công chúa thì được nhưng hoàng tử thì không, đều là con nhưng sao lại phân biệt thế, hay là cứ đổi con thành công chúa đi, con đây chẳng ngại đâu".
" Con..." - Hoàng đế nhìn quan khách bên dưới có cả những người nước khác, không muốn việc trong nhà ảnh hưởng đến lợi ích và chẳng thể nào chịu được sự mất mặt này, nhanh chóng nhẹ giọng:
" Việc này đến đây thôi".
Xích Diễm nghe thấy lại cố tình vặn vẹo câu nói của cha mình, nhanh chóng tuyên bố:
" Đúng, việc này dừng lại ở chuyện đính hôn, bồi đắp tình cảm trước rồi tiếp tục tính~".
" Xích Diễm!".
" Có con".
Hoàng đế gần như nghẹt thở, đầu óc hoa mắt, là người sỉ diện không muốn bị kẻ khác bàn tán bản thân nóng nảy liền thở ra một hơi dài cố gắng nén cơn giận rồi nói:
" Dự tiệc thôi. Tam hoàng tử khi kết thúc tiệc thì đến gặp riêng ta".
".........." - Xích Diễm nhìn cha mình đang ngồi trên long ỷ, nụ cười cũng chẳng duy trì được nữa, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô rồi kéo đi.
Giữa đại điện trong chốc lát chỉ còn lại Mễ Lộ không tránh khỏi việc bị người khác bàn tán.
" Vừa mới bày tỏ lòng mình thì tam hoàng tử tuyên bố sẽ đính hôn với một nữ nô, thực sự khó mà chịu được".
" Dù sao cũng là tài nữ, còn là con gái thái sư được nâng niu nhưng phải chịu sỉ nhục thế này, sao có thể nuốt trôi cục tức?".
" Không thì có thể làm gì? Tam hoàng tử bị điên điều này có ai mà không biết, quan trọng hơn là ngài ấy có tài có quyền lực, bệ hạ còn không thể nói được gì thì thái sư chẳng dám động vào đâu".
Mễ Lộ hít vào một hơi, cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh lần nữa rồi tươi cười cúi đầu:
" Thần nữ... xin phép" - Nói xong liền rời khỏi trung tâm gây chú ý, dù có tức giận ngút trời thì cô ta vẫn phải duy trì dáng vẻ dịu dàng hiểu chuyện.
Tiểu thư thái sư nhanh chóng đi ra ngoài ban công, nơi ít sự chú ý nhất rồi trút giận vào tì nữ thân tín. Một bạt tai được giáng vào má khiến cho tì nữ ngã nhào xuống đất, dù có đau nhưng vẫn cố nén không thét lên, uất ức mà an ủi:
" Tiểu thư, đừng tức giận, có hại cho sức khoẻ lắm ạ".
Mễ Lộ chống tay vào thành ban công, hơi thở không thông càng khiến cho tức giận trong lòng bộc phát, cô ta gằng giọng:
" Khốn, tại sao lại là nữ? Đúng là tiện nhân khốn kiếp, sử dụng chiêu trò này để ở bên điện hạ".
Vì lúc này nếu rời khỏi buổi tiệc thì sẽ càng nhiều người cười nhạo cho nên dù có khó chịu thì tiểu thư thái sư cao quý vẫn phải nán lại thêm chút nữa.
Tiệc dần kết thúc, Mễ Lộ di chuyển ra xe ngựa thì liền nhìn thấy Xích Hương Hương đứng ở đó tự bao giờ.
Cô ta tiến đến, niềm nở:
" Công chúa, người có việc gì sao?".
Xích Hương Hương dáng vẻ vẫn như bình thường nhưng có cảm giác có gì đó đã thay đổi, Mễ Lộ nắm lấy cổ tay của cô giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút trách móc:
" Tiểu Hắc là nữ, vậy mà chẳng hề nói cho chúng ta biết gì cả".