Vòng tay của hắn rắn chắc ôm chặt không buông khiến cho cô cựa quậy một hồi lâu mồ hôi đầm đìa mà vẫn không thể thoát ra được, Tiểu Hắc chỉ có thể mắng chửi cái tên biến thái này:
" Bỏ ra!".
" Em thật là tàn nhẫn mà, ta vì muốn để lại mùi hương mà ôm em suốt~ cả đêm, sao vừa tỉnh giấc lại xa cách như vậy?".
Cái tên này ôm cô cả đêm? Tiểu Hắc nghe thấy hắn nói, lấy lại tinh thần rồi tiếp tục giãy giụa:
" Khốn nạn, rõ ràng là sàm sỡ ta nhưng lại nói như thể bản thân tốt đẹp lắm!".
" Sao em lại nghĩ như vậy, ta tuyệt~ đối không phải loại người như thế đâu, oan quá à" - Người đàn ông cọ cọ đầu vào lưng trần trắng noãn khiến cho cô gái không khỏi rùng mình.
" Buông ra, tên khốn kiếp!!!".
Sau một lúc thì hắn nới lỏng vòng tay, nếu như là nữ nhân bình thường bị khinh bạc thì có cơ hội sẽ chạy vụt ra bên ngoài không ngoảnh đầu nhìn lại vì xấu hổ, nhưng Tiểu Hắc thì lại không như thế.
Tìm thấy cơ hội thoát khỏi, cô túm chặt lấy cái chăn che đi cơ thể không mảnh vải rồi xoay người đạp hắn một cái, Xích Diễm tự mãn không kịp trở tay, bị cô đá xuống giường.
Có vẻ như vẫn chưa hết tức giận, Tiểu Hắc xông tới đạp cho hắn thêm vài cú, người đàn ông cam chịu để cho cô đá, miệng thì nài nỉ nhưng giọng điệu thì lại vô cùng gợi đòn:
" Đừng có tổn thương ta mà~".
" Tên khốn, chết đi" - Tiểu Hắc giơ chân định bồi một phát thật mạnh thì bị nắm lấy, kéo một phát cô đã ngồi ở trên người hắn.
Xích Diễm ôm lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ, tì cằm vào vai cô, nỉ non đến độ khiến cho cô rợn người:
" Đừng mà, đừng có làm thế~".
Con bà nó chứ, tên khốn nạn này quả nhiên bị điên rồi:
" Bỏ ra!!!".
" Em tự lao vào vòng tay của ta rồi lại bảo ta mau buông em ra. Khẩu thị tâm phi, chiêu này xưa lắm rồi đấy, thích ta rồi thì cứ nói, dù sao nếu em thích ta thì... ta chỉ có thể cam~ chịu thôi, hu".
" Tam điện hạ có biết liêm sỉ hay không hả, lời nói ghê tởm như thế cũng nói ra được!!!".
" Cái đó ta không biết, ta chỉ biết một điều... buổi sáng thân thể của nam nhân rất dễ đứng dậy, em cứ ép sát ta thế này thì chuyện tiếp theo ta không dám đảm bảo".
Tiểu Hắc nghe đến đây sợ xanh mặt, nhanh chóng đứng lên. Xích Diễm cũng không có ý định làm khó, buông tay rồi ngồi lên giường, khoé môi câu lên một nụ cười tà, hắn chỉ vào hạ thân đang phồng to, mặt dày mà hỏi:
" Sờ thử không?".
Tiểu Hắc túm lấy cái gối ném thẳng vào mặt hắn rồi chạy ra khỏi phòng, đóng sầm cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười giòn giã của người đàn ông, cô nghiến răng:
" Vô lại".
Cô quấn chăn rồi đi ra ngoài, nhưng không thân thuộc với nơi này cho lắm, loay hoay một lúc thì nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói:
" Mời ngài đi lối này ạ".
Một nữ hầu khoảng chừng 20 tuổi đang cúi đầu, dường như cô ấy chẳng hề tò mò vì sao cô quấn cái chăn, chỉ nhẹ nhàng mà lên tiếng:
" Nước ấm đã được chuẩn bị ạ, xin mời ngài đi theo tôi".
Tiểu Hắc thở dài một cái rồi đi theo, dù sao đi chăng nữa phải tắm thật nhanh, vì cái tên kia điên lắm.
Quả nhiên khi cô tắm xong, đã thay quần áo định bước ra ngoài thì một bóng dáng to lớn đi vào, nhìn thấy cô gái y phục chỉnh tề liền bĩu môi:
" Ta còn đang muốn giúp em tắm, sao chưa gì đã xong rồi?".
Tiểu Hắc rút thanh kiếm ra thì hắn mới ngừng lại:
" Được rồi, ta còn có việc, em cứ đi tham quan đi".
" Tam điện hạ công vụ bộn bề, không cần quan tâm đến tôi đâu, ngài giải quyết đi, không về đây cũng được".
" Ấy ấy, như thế đâu có được? Em là khách quý của ta, ta sẽ nhanh chóng giải~ quyết xong công vụ rồi về 'chơi' em... ý nhầm, chơi với em. Hi".
Cả hai người cùng trò chuyện mà không để tâm đến Lương Tri đang ở phía sau lưng hắn, che đi gương mặt đẫm nước mắt và dồn nén cơn run rẩy.
Thôi xong rồi, giờ thì đã rõ, điện hạ ngài ấy... huhu.