Thực ra với cách trói này thì hắn có thể dễ dàng cởi bỏ, nhưng vẫn phối hợp diễn xem cô định làm gì.
Chỉ nghĩ đến cảnh cô dùng roi da mà quất vào lưng hắn đến chảy cả máu thì cũng đủ hứng rồi.
Tiểu Hắc đẩy hắn ngồi xuống giường rồi lấy ra trong túi một cái lọ nhỏ, Xích Diễm liếm liếm môi cố gắng đè nén hơi thở. Cô lấy cái lọ, mở nắp rồi trút hết những thứ có trong đó lên người hắn.
Thứ bột không quá mịn được đổ lên người khiến cho hắn trong phút chốc giảm đi một nửa hứng thú, cái này... có chút quen thuộc.
Xích Diễm nhìn thứ bột đó ở trên cơ thể rồi lại nhìn cô, nghi hoặc hỏi:
'' Cỏ... mèo?''.
Gương mặt Tiểu Hắc lạnh như tiền, nhìn hắn rồi đáp:
'' Đúng vậy''.
Nói xong liền giơ chân đạp vào ngực hắn một cái, Xích Diễm mất cảnh giác bị đạp ngã nằm lên giường, Tiểu Hắc xoay người rời đi, khi hắn ngồi dậy thì đã thấy những ái phi thân yêu đang từ ngoài cửa đi vào.
Người đàn ông bị trói cả hai tay nhưng vẫn thoải mái chống sang một bên nệm, gác một chân lên giường, nhếch môi nhìn cô:
'' Em nghĩ chúng nó có thể làm khó ta?''.
Tiểu Hắc chậm rãi xoay người, nhìn hắn bằng đôi mắt lãnh đạm trong vài giây liền cười đắc ý:
'' Đúng là lúc bình thường thì chúng sẽ nghe lời ngài, nhưng hiện tại thì không''.
9 con báo quả thực như lời cô nói, lao về phía hắn bất chấp câu lệnh 'dừng lại'.
Tiểu Hắc đứng ở cửa ra vào nhìn lên giường thoải mái xem cảnh người đàn ông bị chính các ái phi của mình nhào đến đè lên không ngần ngại mà giải thích thêm:
'' Cỏ mèo giống như chất gây nghiện, báo cũng thuộc họ nhà mèo nên đương nhiên cũng không cưỡng lại được. Nếu thích chơi trò tình thú đến vậy thì cứ nằm yên mà tận hưởng đi, tôi không làm phiền''.
'' Này... em... Khả Diệu, Đại Mỹ, Nhị Mỹ, Tam Mỹ, Tứ Mỹ, Ngũ Long, Lục Trà, Thất Tử, Bát Giới... mau ngừng lại''.
Đóng cánh cửa lại, âm thanh la thét của người đàn ông cũng không còn nghe thấy nữa. Tiểu Hắc cũng không tỏ vẻ thắng trận nhưng nhìn gương mặt cô có thể thấy được tâm trạng vô cùng hả hê.
Cô nhìn thẳng, mở miệng chậm rãi nói:
'' Cảm ơn đã đưa báo vào phòng''.
Lấp ló ở bên cạnh chính là gương mặt tái mét của Lương Tri, anh cười gượng rồi đáp:
'' Chuyện... chuyện nhỏ thôi''.
Tiểu Hắc vỗ vỗ lên vai anh gật đầu tán dương:
'' Ừm, sau này chỉ đành trông cậy vào anh''.
'' Ừm, không dám...'' - Lương Trí cúi đầu, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân vô dụng như lúc này. Điện hạ à, xem như là tôi có lỗi với ngài.
Cô bước đi, không thèm xoay đầu nhìn lại, về đến phòng liền đóng kín cửa rồi cười lớn.
'' Hahahahahaha, đáng đời lắm!!!!!!!!!!''.
Chẳng biết cô đang châm chọc ai, chỉ biết rằng đêm đó trong dinh thự có hai người không tài nào ngủ được.
Đêm nay, cô nằm trên giường ngủ rất ngon, quả nhiên tâm trạng thoải máu thì tinh thần cũng sảng khoái.
Sáng hôm sau, trong phòng cô gái nhỏ không gấp gáp chuẩn bị như thường ngày mà chầm chậm tận hưởng không khí thoải mái, vui vẻ đến mức ngân nga vài giai điệu êm ái.
Sau khi đã chuẩn bị xong liền đi ra ngoài, đại điện vắng vẻ không có lấy một con báo càng khiến cho tâm trạng của cô vui hơn bao giờ hết.
Người hầu đối đãi với Tiểu Hắc như khách quý theo lời tam hoàng tử yêu cầu, thức ăn nhanh chóng được bày lên bàn. Cô cũng chẳng thèm đợi người nào đó, ăn xong liền đi dạo quanh dinh thự.
Trước cửa phòng, Lương Tri đứng đó canh gác cả một đêm, đến khi trời sáng thì cánh cửa tự động mở ra, nét mặt của anh chua xót, mấp máy môi rồi nói:
'' Điện hạ''.
Người đàn ông mở cửa đi ra ngoài, đôi mắt sưng vù, lờ đờ uể oải vì cả đêm không ngủ, quầng thâm cũng lộ rõ. Chưa bao giờ hắn kiệt sức đến thế, cả đêm bị quấn lấy không buông, dù Tiểu Hắc đã tốt bụng không chốt cửa nhưng hắn vẫn không thể rời khỏi giường.
Xích Diễm thều thào lên tiếng:
'' Xem như em đủ ác''.
Conmeno, đêm qua hắn thông qua cửa sổ nhỏ còn nhìn thấy được vài tên ám sát đang đứng ở ngoài nhìn vào với đôi mắt kinh hãi không thôi.
Cảnh tượng hắn bị 9 con báo nhào vào xâu xé khiến cho những kẻ đó nảy sinh lòng thương hại.
Không ngờ tam hoàng tử cũng có ngày bị người khác nhìn với đôi mắt đó.