" Đừng có đè, nghẹt thở".
Người đàn ông không hề tức giận, chỉ bĩu môi rồi thì thầm:
" Keo~ kiệt".
Cô nằm trên giường, nhấc không nỗi cánh tay nên chẳng thể nào phản kháng, từ nãy đến giờ nói khô cả họng bảo hắn đừng có nằm gần nhưng cái tên này có thèm nghe đâu? Còn bảo cô làm như thế là không được.
Nguyên văn chính là:
" Đây là phòng của ta mà, vậy nên ta nằm ở đâu thì cũng là quyền của ta. Chẳng lẽ em muốn biến nơi này thành phòng em?" - Người đàn ông ngồi bật dậy rồi che đi khuôn miệng, trố mắt diễn sâu:
" Nay mai có phải định biến ta trở thành người của em không?".
Tiểu Hắc cố hít vào một hơi sâu rồi nhắm mắt để ngó lơ cái tên biến thái này, phải nhịn.
Nhịn không phải là nhục, một điều nhịn chín điều lành!!!
Cứ thế cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, sáng hôm sau thức giấc đã thấy bản thân được bọc trong chăn, cô dáo dác nhìn xung quanh liền nghe thấy giọng nói:
" Dậy rồi".
Người đàn ông chống tay lên cằm, môi hơi mỉm cười rồi nhìn cô.
Tên này nếu đã thức dậy rồi thì sao không biến đi mà còn nằm đây?!
Hắn nhìn cô gái bị bọc kín trong chăn hệt như một con nhộng, đưa tay định vén tóc mai rũ xuống gương mặt thanh tú nhưng còn chưa chạm vào thì đã bị cắn một phát.
" Ta cố ý đợi em ngủ dậy để cùng nhau dùng bữa sáng mà em lại cắn ta? Hay là cái này là đánh dấu chủ quyền?".
Tiểu Hắc dùng thêm lực, muốn để hắn biết đau mà ngưng nói nhảm, ai ngờ tam hoàng tử lại cười cười, vặn vẹo rồi nói:
" Quả nhiên là thế, vậy thì em cắn mạnh vào, để lại dấu càng tốt~".
Tên này là kiểu người thích bị hành hạ hay sao? Bị như thế này mà vẫn thích thú cho được.
Cô ngừng cắn, xốc chăn rồi đứng lên mở cửa đi ra bên ngoài.
Cửa phòng được mở, báo hoa mai đang nằm ở trước dũi người đứng dậy.
Tiểu Hắc không nói gì đóng sầm cửa lại, bổn báo bị ngó lơ oán thán cào cửa gây ra tiếng động lớn, người đàn ông ngồi trên giường hứng thú cong môi:
" Khả Diệu suốt đêm ngủ ở ngoài canh cửa vì lo lắng cho em đấy".
Sao đây? Cô biết là con báo này có ý tốt nhưng mỗi lần gặp nhau là nó đè cô dưới thân, thực sự rất bất lực, không chống trả cũng không thể chạy thoát.
Người đàn ông đứng dậy, tiến đến rồi mở cửa ra lệnh:
" Khả Diệu, xuống dưới nhà ngay".
Con báo nghe thấy, cụp tai rồi xoay người buồn bã bước đi, thấy tình cảnh đó đột nhiên trong lòng cô dâng lên cảm giác tội lỗi.
Xích Diễm đưa cô xuống đại điện, tình cảnh trước mắt khiến cho cảm giác áy náy của Tiểu Hắc bay mất sạch. Đam Mỹ Cổ Đại
Con báo hoa mai vừa nãy đã xuống đại điện trước, trái ngược với bộ dạng tủi thân khi nãy, nó dùng bàn chân trước vả bôm bốp vào mặt 8 con báo còn lại, đại điện náo loạn, sủng phi chạy khắp nơi.
Nhìn thấy hắn, Lương Tri liền than khổ:
" Điện hạ, Khả Diệu lại bị cái gì nữa vậy? Lần nào gặp chuyện không vui cũng đều giận lẫy sang 8 đứa còn lại, ngài mau chóng giải quyết đi".
" Ta còn có thể làm gì được, 8 đứa còn lại đều không dám làm gì, thôi thì chỉ vờn nhau đôi chút, cho qua đi".
"...........".
Nhìn 8 con báo còn lại, con thì cụp đuôi chạy mất, con thì trốn trong góc thu mình lại, Tiểu Hắc nhíu mày:
" Dịu dàng nhất trong 9 con báo mà ngài nói đây sao?" - Cô chỉ tay vào con báo đang tìm kiếm kẻ để phát tiết, nhìn hắn rồi tra hỏi.
" Đáng yêu thế cơ mà~".
".........".
Sau khi đã trút xong oán giận, Khả Diệu cuối cùng cũng bình thường trở lại, ngồi một chỗ liếm liếm chân trước.
Sau khi bàn ăn được đem lên, nó lại đi đến nằm ở phía sau lưng hắn, Tiểu Hắc nhìn khắp đại điện, những con báo khác đều ngồi cách xa Khả Diệu nhất có thể, nhìn thấy đồ ăn rõ ràng thèm thuồng chảy cả nước dãi nhưng lại không dám di chuyển, ai không biết còn tưởng chúng nó là tượng nữa cơ.
" Ngài không cho chúng ăn sao?" - Tiểu Hắc hỏi.
" Cái gì cũng phải có tôn ty, Khả Diệu chưa ăn no thì những con khác sẽ như thế đấy".
" Chia thức ăn làm 9 phần rổi cho chúng ăn không được sao?" - Tiểu Hắc nghi hoặc hỏi.