" Khả... Khả Diệu...".
Nó vào phòng rồi cứ thế dùng cái đầu to lớn đẩy đẩy cô, Tiểu Hắc chuếnh choáng bị nó dồn đến giường rồi nằm ra đó, còn chưa kịp làm gì thì bị nó đè lên người, cảm giác đầu tiên chính là ngạt thở.
Nó lại đè lên người cô rồi, phòng của cô ở trên tầng, cứ nghĩ như thế là thoát được một kiếp, nhưng không ngờ rằng vẫn bị thế này.
Tiểu Hắc không biết bản thân duy trì tư thế này bao lâu, chỉ là cô mệt quá đi, nó định nằm ngủ với cô cả đêm hay sao?
" Ưm... hu...".
" Sao em lại nhại ta?".
Một giọng nói quen thuộc vang lên, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa thì thấy người đàn ông đang tựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn tình cảnh trước mặt với đôi mắt hứng thú. Cô như nhìn thấy tia hy vọng sống sót, mở miệng khó khăn lên tiếng:
" Cứu...".
Người đàn ông đưa tay lên cằm rồi trầm ngâm:
" Nó vào phòng em từ khi nào thế?".
" Tôi vừa vào... thì nó... cũng vào...".
" ♪~".
" Còn đứng đó mà hát? Nếu còn không mau đến giúp thì đợi khi tôi thoát khỏi nó... tôi sẽ ám sát ngài rồi chạy trốn!!!".
" Úi úi nghe đáng sợ thế nhỉ, nếu ta cứu em thì lỡ đâu em ám sát ta thì sao?" - Xích Diễm đưa tay lên ngực rồi lắc lư qua lại làm ra cái bộ dạng yếu ớt.
Tiểu Hắc nhìn thấy vừa ức vừa tức, sĩ khả sát bất khả nhục, cô sẽ không cầu xin hắn giúp đâu, làm như thế thì tên này sẽ bày ra đủ trồ rồi bắt cô xin hắn giúp đỡ.
Cô thở hồng hộc, nghiến răng rồi xoay mặt đi nơi khác, hắn nhìn xuống dưới chân rồi đột nhiên lên tiếng:
" Mày cũng muốn giống Khả Diệu sao?".
Hắn nói chuyện với ai vậy? Tiểu Hắc máy móc xoay đầu nhìn thì thấy một con mèo lớn đang ngồi cạnh hắn, phe phẩy cái đuôi thích thú nhìn chăm chăm vào cô, hít một hơi sâu khi thấy nó tiến đến, nếu như lại thêm nó thì cô chết mất.
Cô còn chưa trở thành kỵ sĩ chính thức, chết vì bị đè? Còn gì nhục nhã hơn!!!
Người đàn ông đi tới bên cạnh nhìn con báo rồi ra lệnh:
" Xuống đi".
Con báo khả ái dịu dàng nghe theo, rời khỏi người cô rồi phóng thật nhanh đến bên cạnh con báo còn lại giơ vuốt lên táng một cú thật đau, có vẻ như đang giận cá chém thớt.
Cô nhìn thấy cảnh đó, cười trừ. Nếu như nó làm thế với cô thì chắc không còn thở mất.
Người đàn ông bế cô lên, bĩu môi rồi nói:
" Cũng may là khi nãy ta đến phòng em xem thử đấy, nếu không thì em chỉ còn cách ở đây với Khả Diệu đến sáng. Bị đè bẹp cả đêm~".
".........".
Tiểu Hắc khóc cạn nước mắt, cơ thể khó khăn lắm mới có thể cử động bình thường mà bây giờ lại xui lơ, để mặc cho người đàn ông tuỳ ý bế đi.
Xích Diễm đưa cô sang phòng của mình rồi đóng chặt cửa, tiến đến bên chiếc giường tròn nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, dùng cánh tay rắn chắt làm gối cho cô.
Tiểu Hắc chỉ có thể để cho hắn nhìn chăm chăm, người đàn ông thỉnh thoảng còn giúp cô vén vài sợi tóc rũ xuống mặt, được một lúc thì luồng bàn tay vào bên trong áo, cô không cử động được, nhíu mày nhìn hắn rồi hoang mang:
" Định làm gì?".
Hắn đang thấy cô gặp khó mà chiếm tiện nghi?
Người đàn ông nhìn chăm chăm vào cô, ánh mắt loé lên tia giảo hoạt:
" Nếu như ta định thả dê thì em nghĩ có thoát được không?".
Cô hít vào một hơi lạnh, bàn tay của hắn nóng bỏng nhẹ nhàng di chuyển lên trên, mò mẫn khuôn ngực được quấn băng gạc rồi tìm nút thắt gỡ bỏ sau đó chẳng làm gì nữa, bỏ tay ra khỏi áo.
" Em thế này thì ta có thể làm gì? Ta không vô lại đến mức thấy người khác gặp khó rồi thừa cơ làm càn~".
Ngươi không vô lại thì ai vô lại?!!!
Tiểu Hắc lười tranh cãi với hắn, xoay mặt đi nơi khác.
Qua một hồi, tam hoàng tử đột nhiên lên tiếng:
" Khả Diệu là con báo nhạy bén nhất trong 9 con, bình thường nó không hay vào phòng người khác dù có thích vô cùng, hôm nay nó vào phòng em có lẽ là vì cảm nhận được gì đó khác thường, chính xác hơn là nguy hiểm. Hoặc nó thấy được nỗi lo lắng trong em cho nên muốn đến bên cạnh bảo vệ mà thôi".
Nghe đến đây thì khó lòng mà ghét được, Tiểu Hắc im lặng hồi lâu thì hắn nói tiếp:
" Em đã lấy được lòng tin của Khả Diệu rồi, chỉ còn 8 đứa nữa thôi~".
"..............".