" Tiểu Hắc".
Hộ vệ nhìn thấy người mình ngày đêm trông ngóng liền cười đến sáng lạn nhanh chóng chạy xuống lầu, Xích Hương Hương cũng tiến đến phía đó, hớn hở lên tiếng:
'' Tôi cứ tưởng cậu không có ở đây''.
'' Ngày nào tôi cũng ở nơi này, công chúa cứ yên tâm, muốn tìn lúc nào cũng có mặt''.
'' Hahaha''.
'' Hahaha''.
Người đàn ông nhìn một màn vui vẻ trước mặt nhịn không được nhíu màu rồi nhanh chóng đi đến tách cả hai người, gằng giọng:
'' Ý tứ chút đi, sắp dính vào nhau rồi''.
Xích Hương Hương lúc này mới phát hiện ra bản thân đã quá phấn khích, bẽn lẽn cúi đầu đưa tay vén tóc mai rồi thỏ thẻ:
'' Hôm nay đến...''.
Chưa nói xong thì tầm mắt của thập tam công chúa đã nhìn thấy một vết hồng to hơn vết muỗi đốt ở trên cổ của hộ vệ, xoay sang nhìn anh trai thì thấy ngay dấu răng bỏng mắt đang nằm trên vai hắn, nụ cười của Xích Hương Hương không còn duy trì được nữa, đờ người đứng đó không nói câu nào.
Chẳng lẽ Tiểu Hắc và hoàng huynh đã...
Trong đầu hiện ra một loạt hình ảnh không được thông qua kiểm duyệt, cả hai người đàn ông thân thể đối lập đang quấn lấy nhau và bày ra vô số tư thế bỏng mắt.
'' Công chúa?''.
'' A, hả''.
'' Người làm sao vậy, trông sắc mặt dường như không được tốt''.
'' Ta... ta không sao. Ta nhớ mình còn có việc chưa giải quyết, về trước đây''.
Nói xong, Xích Hương Hương liền chạy đi để lại Tiểu Hắc đang trố mắt nhìn theo và người đàn ông đang vui mừng đứng bên cạnh.
'' Xem ra hoàng muội chán~ em rồi, đúng là lòng người khó đoán'' - Người đàn ông đặt tay lên vai của cô gái bên cạnh, giọng điệu chẳng hề mang chút an ủi nào, còn vô cùng mừng rỡ.
Tiểu Hắc xoay sang liếc nhìn rồi hất tay hắn ra:
'' Mới sáng sớm ngài không bận việc à?''.
'' Bận gì chứ? Ta rãnh lắm, vậy nên hôm nay ta sẽ chơi em. Ý~ lại nhầm nữa gòi, là chơiiiiii với iêm''.
Xích Hương Hương ngồi trên xe ngựa nhìn thấy cảnh tượng hoàng huynh đang cười đùa vui vẻ trêu chọc hộ vệ thì trong lòng rối như tơ, đầu óc trống rỗng không biết nên làm gì.
Chiếc xe ngựa đứng ở trước dinh thự dần lăn bánh, tiếp đó xa dần rồi biến mất, chỉ để lại dấu vết trên đường đi.
Tiểu Hắc dậy sớm chuẩn bị xong cả rồi, lúc nhìn thấy Xích Hương Hương liền cảm thấy vui vô cùng, định bụng hôm nay dù có thế nào cũng bám rễ ở chỗ của thập tam công chúa, nhưng mà sao đột nhiên cô ấy lại chẳng nói gì mà lại rời đi?
Thật là buồn.
Ngày hôm nay phải ở lại dinh thự, vậy thì hắn sẽ quấn lấy cô đến chết mất!!!
Người đàn ông đang ở trong sân luyện kiếm, cô gái đứng ở phía xa chẳng có chút hứng thú nào khiến cho hắn đang thể hiện tài năng cũng cảm thấy mất vui, Xích Diễm tiến đến gần rồi nói:
'' Có muốn học thêm vài chiêu thức mới không?''.
'' Cảm tạ hoàng tử điện hạ đã có ya tốt, nhưng tôi không có hứng thú''.
'' Vài tháng nữa ở Công Quốc sẽ tổ chức cuộc thi đấu kiếm, người chiến thắng có thể đạt được rất nhiều phần thưởng. Ta còn định mời vài quý tộc ở Đế Quốc đến, em không muốn thể hiện tài năng?''.
Tiểu Hắc thờ ơ nhìn hướng khác, nếu là ở Đế Quốc thì cô chắc chắn sẽ dự thi để nâng cao danh tiếng, còn ở nơi này thì thôi.
'' Nếu nhận được giải thưởng lớn thì sau này về Đế Quốc cũng được coi trọng hơn, em thực sự không hứng thú?''.
Hứng thú thì đương nhiên là có, nhưng để cho hắn chỉ dạy chắc chắn không học hỏi được bao nhiêu mà còn bị lợi dụng.
'' Nếu ngài có ý tốt thì luyện tập ba ngày ba đêm không nghỉ cho tôi xem đi'' - Tiểu Hắc không nể nang lên tiếng.
'' Này này, luyện ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi sẽ chết người đấy, tuy điện hạ không phải người thường nhưng luyện nhiều như thế ai mà chịu được?'' - Lương Tri lên tiếng.
Tiểu Hắc nhìn hắn rất nhanh xoay đi nơi khác, cô chính là muốn hắn mệt đến mức không nhích được dù chỉ là một ngón tay, vậy thì sẽ không có ai làm phiền cô trong một khoảng thời gian.
'' Ta có ý tốt muốn giúp em chiến thắng nhưng em lại muốn ta mệt chết, hu'' - Người đàn oing tiến đến gần rồi thì thầm vào tai cô gái:
'' Vậy thì em khiến ta mệt chết đi, ở. trên. giường ấy~''.