Đúng là trời tạo nghiệp có thể oán, tự tạo nghiệp không thể sống mà!!!
Nhẩm lại thì cô đến nơi này còn chưa được một tuần mà đã bị hành thế này rồi, ngày tháng sau này phải làm thế nào đây?
Tiểu Hắc nấp ở trong một góc hẹp tối tăm nuốt ngược nước mắt vào trong. Nếu như có ai hỏi vì sao cô lại chui rúc ở đây thì đương nhiên là cô trốn hắn rồi!!!
Sau khi bị hắn bắt được, cô bị lôi đến đại điện, người đàn ông đặt cô ngồi vào trong lòng tuỳ ý cưng nựng.
Nhìn giống gì nhỉ?
À, giống như mèo mẹ đang liếm láp làm sạch cho đứa con nhỏ.
Lương Tri đi vào từ cổng lớn, có vẻ như đã quá quen thuộc với tình cảnh trước mặt đến mức cảm xúc dần chai sạn, anh không còn thể hiện bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt nữa, cúi đầu rồi báo cáo:
'' Điện hạ, bên ngoài Mễ Lộ tiểu thư bảo có việc cần gặp ạ''.
'' Việc của cô ta nếu không phải là hỏi thăm sức khoẻ thì cũng là tiện đường đi ngang nên rẽ vào thăm, ta không gặp''.
'' Điện hạ, còn có... thập tam công chúa đi cùng''.
Xích Diễm nghe thấy, chân mày hơi nhíu lại.
Trong tất cả các người anh em cùng cha khác mẹ thì hoàng muội này yếu ớt, rất hay bị bắt nạt, mẫu thân không có gia cảnh cho nên chẳng có ai chống lưng. Máu mủ ruột thịt nên hắn cũng có hảo cảm hơn với cô ấy.
Tam hoàng tử nghĩ ngợi rồi thở dài:
'' Nếu đã đến thì mời vào đi''.
Lương Tri cúi đầu rồi xoay người rời đi, người đàn ông đôi mắt lạnh tanh thoáng chốc đã lấp lánh như sao, gục đầu vào vai của cô gái đang ôm trong lòng rồi mè nheo:
'' Về đến nhà rồi mà cũng không yên thân, hơn người đúng là cực khổ quó đuy~''.
Cô muốn cắt lưỡi hắn rồi ném cho chó ăn!
Sau này trước khi về Đế Quốc, việc đầu tiên cô làm chính là ám sát hắn!!!
'' Bỏ ra, người khác nhìn vào thì sẽ rắc rối lắm''.
'' Hu, được thui~''.
Conmeno, thở ra câu nào cô liền muốn đánh cho vài phát. Ai đó khiến hắn nói chuyện bình thường giúp cô!!!
Khi Lương Tri đưa khách vào bên trong thì hắn mới chịu buông cô ra, Tiểu Hắc nhanh chóng đứng dậy đứng nép vào một bên.
Người đàn ông xoay đầu nhìn cô, thậm chí còn nháy mắt đưa tình, điệu bộ khiến cho cô nổi cả da gà nhưng vẫn cố nén cơn giận xuống.
Ở bên dưới đại điện, Mễ Lộ nhìn thấy một màn trước mắt, vô cùng không vui cúi đầu hành lễ:
'' Kính chào tam điện hạ''.
Người đàn ông bỏ qua Mễ Lộ đang đứng ở đó, liếc mắt nhìn em gái cùng cha khác mẹ rồi nói:
'' Hương Hương, em đến đây là có việc gì sao?''.
Xích Hương Hương có chút bối rối, thực ra cô chỉ là bị Mễ Lộ kéo đến đây, đối mặt với câu hỏi của hắn, chỉ có thể lắp bắp:
'' Em... em... ''.
Người đàn ông không tỏ thái độ chán ghét, chỉ cười cười rồi lên tiếng:
'' Ta mong em gái đến thăm vì nhớ nhung người anh trai này, chứ không phải bị kẻ có ý đồ xấu kéo đi''.
Ánh mắt của hắn âm thầm quét sang phía Mễ Lộ, dù không thoải mái nhưng cô ta vẫn cố gắng cười tươi rồi lên tiếng:
'' Lúc nãy trên đường đến đây tôi có gặp được tam công chúa, không ngờ được là công chúa cũng có ý đến thăm điện hạ. Chắc là công chúa cũng giống như tôi, rất nhớ ngài''.
Tiểu Hắc đứng bên cạnh mà không khỏi trầm trồ, công khai tán tỉnh như thế này đúng là bạo thật nha.
Cô gái bên dưới gương mặt kiều diễm xinh đẹp, dáng người mảnh mai khiến cho Tiểu Hắc nhìn cũng muốn che chở, vậy mà tên biến thái này trong ânh mắt chỉ có khinh thường, đúng là đồ thần kinh.
Thấy Tiểu Hắc nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ, hai má hơi ửng đỏ, nội tâm Mễ Lộ dâng lên chán ghét nhưng vẫn cố thể hiện ra bên ngoài là một người dịu dàng:
'' Người đứng bên cạnh điện hạ trông hơi lạ mặt, có phải chính là người được đồn đại, con tin được đem về từ Đế Quốc?''.
Tiểu Hắc nghe thấy giọng nói toàn ý thù địch của Mễ Lộ, không hề tức giận mà còn cảm thán.
Rõ ràng rất ghét nhưng vẫn bình tĩnh, đổi lại là cô thì chắc đã sừng sộ rút kiếm chém vài nhát, quả là người có khí chất.
Ngược lại, Xích Diễm nhìn cô bị người ta khinh thường liền không vui mà nói:
'' Không phải con tin, là sủng phi thứ mười của ta đấy''.