Xích Diễm thậm chí còn trực tiếp gây hấn với Ba Lạc Bá Tư.
Đoàn người được trang bị mũ giáp nghiêm chỉnh đứng ở hai bên xe ngựa, công tước dìu vợ mình lên xe rồi ngừng lại nói vài câu với Xích Diễm:
" Tam hoàng tử thực sự có lòng khi tiễn chúng ta, khi nào có dịp hãy ghé đến Đế Quốc, ta đích thân tiếp đón".
Xích Diễm nhìn cô gái đang buồn rầu đứng ở bên cạnh rồi cười xả giao nhìn về phía công tước rồi tiếp lời:
" Ta định vào lễ hoa đăng sẽ đến đó".
" Được thôi, cũng chỉ còn hơn ba tháng là bắt đầu, ta sẽ chuẩn bị đón tiếp khách quý. Rượu được ủ dưới hầm lâu rồi không có người uống cùng đây".
" Được thôi, chỉ mong lúc cạn cả kho rượu công tước đừng than".
Lưu Ly ngồi trên xe cùng với Tinh Nhi, nét mặt đượm buồn nhưng vẫn mỉm cười rồi nói:
" Đừng làm việc quá sức có biết không?".
" Dạ".
Nhìn đoàn người rời đi, Tiểu Hắc thực sự không tài nào cười nỗi.
Từ phía cổng thành, Xích Hương Hương chạy đến, có vẻ như đã đến hơi muộn, thập tam công chúa ấp úng hỏi:
" Tiểu Hắc... chị ấy... đi rồi sao?".
Cô thở dài cúi đầu xuống không có sức lực mà đáp:
" Ừm".
Xích Hương Hương đặt tay lên bả vai cô vỗ về rồi tiến tới ôm:
" Sẽ gặp lại thôi, đừng buồn nữa, nha".
Còn chưa ôm được bao lâu thì cổ áo bị xách ở phía sau rồi kéo ngược, Xích Hương Hương khó chịu nhíu mày đưa tay huơ loạn, xoay đầu một cái liền nhìn thấy anh trai với gương mặt ghen tỵ:
" Giữa chốn đông người mà ôm ôm ấp ấp chẳng ra thể thống gì cả, nên nhớ em là công chúa đấy".
" Công chúa thì sao chứ, em chỉ muốn an ủi Tiểu Hắc thôi".
" Có an ủi thì cũng không đến lượt của em".
" Ha, vậy mà còn bảo ở chốn đông người ôm ấp không ra thể thống, anh ghen à? Đồ nhỏ mọn".
Xích Diễm đưa tay bóp lấy hai má của em gái, dùng chút sức đã khiến cho Xích Hương Hương ứa nước mắt rồi thét toáng:
" Đau đau đau!".
Hắn nghiến răng:
" Biết đau thì im miệng lại".
Lúc hắn bỏ tay ra thì cô em gái đáng thương ôm lấy hai má, oán giận nhìn về phía người đàn ông đang dần tiến sát vào người của Tiểu Hắc.
Đối tượng mình thích đang bị lang sói chú ý đến, sao có thể làm ngơ?
Xích Hương Hương cũng lao tới rồi gấp gáp lên tiếng:
" Tiểu Hắc, hay là đến dinh thự của tôi đi".
Tiểu Hắc nhìn cô ấy, chỉ nhẹ nhàng cười vì sự thiện ý đó rồi nói:
" Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một chút, hẹn hôm khác nhé".
Xích Diễm nhìn em gái mình một cái rồi cười khẩy, Xích Hương Hương mặc dù điên tiết nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, dù thế nào thì đây cũng là quyết định của Tiểu Hắc, phải tôn trọng.
" Chúng ta về thôi, ăn uống rồi nghỉ ngơi" - Tam hoàng tử dịu dàng nói với cô.
Lương Tri đứng ở phía xa nhìn thấy tình cảnh đó thì gương mặt méo xệch, cái gì vây trời?
Cũng may Xích Hương Hương không đến dinh thự của hắn mà quay trở về.
Ở sãnh dinh thự, đối diện là bàn ăn thịnh soạn cũng chẳng khiến tâm trạng của cô tốt hơn, Xích Diễm đương nhiên hiểu rõ trong lòng cô tại sao lại không vui, hắn gắp một miếng hàu sữa bỏ vào trong chén của cô rồi nói:
" Lễ hội hoa đăng chúng ta cùng đến Đế Quốc 1 tháng, em thấy thế nào".
" Được sao?".
" Chỉ cần em muốn thì đương nhiên là được".
" Ừm".
" Điện hạ, đến đó một tháng thì...".
" Im miệng".
Lương Tri còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị hắn cắt ngang, thân là người làm, anh chỉ có thể nghe theo lệnh.
Gương mặt của anh vẫn có chút bất an, điều này khiến cho Tiểu Hắc chú ý đến.
Lần trước hắn cũng đến Đế Quốc vài tuần, cũng có gì xảy ra đâu, tại sao anh lại làm quá lên như thế?
Xích Diễm ngồi dùng bữa cùng với cô, sau khi xong liền rời khỏi dinh thự đi vào hoàng cung.
Tiểu Hắc chỉ đợi có thế, nhanh chóng tìm Lương Tri rồi hỏi:
" Lần trước đến Đế Quốc không có xảy ra việc gì đúng không?".
Lương Tri gãi gãi đầu mũi.
Tam hoàng tử đến đó, người của Đế Quốc lẫn Công Quốc đều muốn mạng ngài ấy, chuyến đi này thực sự nguy hiểm.