" Cũng có lý nhỉ, nếu như thế thì hai năm sau em trở lại đây ta sẽ ban thưởng, dù là kỳ trân dị bảo gì chỉ cần muốn ta sẽ không tiếc. Trong thời gian đến Công Quốc sẽ được tiếp đón như khách quý, đảm bảo không ép buộc em làm điều mà em không muốn".
Tiểu Hắc nửa tin nửa ngờ nhìn chăm chăm vào người đàn ông được mệnh đanh là đồ thần kinh phía trước mặt, hắn chỉ nhún vai rồi hờ hững nói:
" Nếu em không đồng ý thì vẫn phải đi thôi, việc này công tước đã đồng ý rồi, nhưng đến lúc đó sẽ không nhận được đãi ngộ nữa đâu".
" Vậy thì nói trước, không được ép buộc tôi làm những chuyện mà tôi không thích".
" Được, nếu như không giữ lời thì em đánh ta thoải mái".
Mọi chuyện cuối cùng cũng đã được giải quyết, sáng hôm sau cô phải theo hắn về Công Quốc như đã hứa, mọi việc diễn ra vô cùng nhanh chóng, nghe nói lần đi này của hắn ở phía Công Quốc chưa có ai biết, nói cho dễ hiểu thì tên điên này lén đến đây. Vùng biên cương Đế Quốc canh phòng nghiêm ngặt, sao hắn lại có thể vượt qua được kia chứ?
Thôi không nghĩ nhiều nữa, việc này sẽ điều tra sau.
Đoàn người hộ tống tam hoàng tử hơn một phần ba là người của Ba Lạc Bá Tư, đi một chặng đường dài đến biên giới mà chẳng gặp chút trở ngại nào, nhưng Tiểu Hắc lại vô cùng khó chịu.
Tại sao cô phải ngồi trong xe ngựa với hắn?
Người khác khi ở trong xe ngựa nghiêm trang ngồi ở trên ghế, tên này thì hết ngồi lại nằm, dáng vẻ bất cần đời hệt như đang đi chơi vậy.
" Em ngủ một chút đi, đường còn xa lắm" - Hắn nhìn cô rồi nói:
" Hay là đường xóc quá cho nên không thoải mái? Cần ta làm gối không?".
" Không ạ, ngài vẫn nên ngồi yên ở đó đi".
" Hu..." - Người nào đó bĩu môi.
Tiểu Hắc nắm tay thành quyền nhìn ra ngoài cửa sổ để không chú ý đến hắn nữa.
Đoàn người đến biên giới thì không đi theo nữa, đến đây thì mọi chuyện bắt đầu kỳ lạ, trên đường đi chỉ mới di chuyển hơn 2 tách trà thì đã gặp phải 3 lần ám toán.
Hắn là hoàng tử của Công Quốc, sao trở về địa phận lại còn gặp nguy hiểm hơn ở nước khác vậy?
Phía bên ngoài vẫn rất ổn nhưng Tiểu Hắc có hơi lo lắng, định đi ra ngoài giúp sức thì bị hắn túm lại, giọng nói ba phần yếu ớt, bảy phần giả tạo:
" Ta đang bị trọng thương, em phải ở đây bảo~ vệ chứ?".
"........".
Muốn bảo hắn đi chết lắm, nhưng cuối cùng vẫn nén lại, nghe theo mà ngồi xuống.
" Sợ quá...".
" Có thôi đi không?!" - Tiểu Hắc không giữ nỗi lý trí, quát thẳng vào mặt người nào đó còn chưa nói xong.
Hắn ngồi khép nép bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài quan sát đám người đang đánh nhau rồi che miệng uỷ khuất:
" Hu~".
Tiểu Hắc cắn răng, bây giờ nếu như cô xông ra ngoài rồi xin gia nhập bên ám sát thì có được không? Cô đầu quân cho bên kia rồi chém hắn ngay tại đây thì có được không?!!!
Cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nhìn thấy đoàn người đi theo bảo vệ hắn ai ai cũng đều là quân tinh nhuệ, kỹ thuật vô cùng cao, ngay cả Lương Tri nhìn như một tên thư sinh trói gà không chặt mà chớp mắt đã tiễn hai tên lên Tây Thiên, Tiểu hắc nhíu mày liếc người đàn ông đang ngả ngớn ngáp ngắn ngáp dài:
" Bọn họ thừa sức bảo vệ ngài, sao lúc ở Đế Quốc cứ muốn tôi đi theo làm gì?".
Xích Diễm luồn tay vào tóc gãi gãi rồi đáp:
" Thêm người thêm sức mạnh~".
"...........".
Nói vậy thì chịu rồi.
Trong lúc cô gái nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt đầy thán phục thì người đàn ông tay chống cằm chăm chú nhìn cô, vẻ mặt không có lấy ý cười. Sau khi đám người ám sát kia được giải quyết xong, tam hoàng tử kéo cửa sổ ra rồi lớn tiếng:
" Về đến dinh thự của ta thì tất cả bị phạt chạy mười vòng quanh sân tập".
"???".
" Chỉ có một đám người mà giải quyết từ nãy đến giờ không xong. Kể từ bây giờ, trên đường đi có mai phục thì các ngươi không cần làm gì nữa, ta sẽ xử lý" - Dứt câu, hắn đóng sầm cửa lại.
Đám người nhìn nhau chẳng hiểu bản thân làm sai chuyện gì, gãi gãi đầu nhưng cũng nghe theo mà đáp:
" Rõ ạ".
Xích Diễm nhìn cô rồi cười, thầm nghĩ lát nữa sẽ cho cô thấy dáng vẻ uy phong của mình.
Trời quả nhiên không phụ lòng hắn, trên đường về dinh thự không còn thấy bóng người nào nữa...