" Cái này... từ đâu mà có?".
Tiểu Hắc tức đỏ cả mặt, hơi thở gấp gáp tạo thành âm thanh nho nhỏ, cô cố vùng vẫy khỏi băng gạc đang trói chặt cổ tay, trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
" Hỏi làm gì? Toàn thân tôi không giống như những cô tiểu thư được bảo bọc, da dẻ trắng mịn khiến cho người khác nhìn vào liền muốn chạm vào, những vết sẹo này sẽ làm mất hứng của tam điện hạ đấy, vậy nên bỏ ra".
" Sẽ không" - Người đàn ông cúi đầu hôn lên từng vết sẹo, chẳng hề ghét bỏ, nụ hôn của hắn hắn dịu dàng như nước, khiến cho cơ thể của cô như bị châm chích.
" Ưn" - Tiểu Hắc vặn vẹo.
Xích Diễm vươn đầu lưỡi lướt trên da thịt của cô không bỏ sót nơi nào, Tiểu Hắc nằm trên giường dù có thét khản cổ, chửi mắng điên cuồng thì hắn cũng chẳng hề buông.
" Tên biến thái này, nếu như... ưn... muốn thoả mãn thì... đi mà tìm người khác".
Tam hoàng tử ngẩng đầu lên nhìn sau đó liền buông tha, hắn cởi bỏ dây trói, chủ động sửa lại quần áo cho cô rồi tự nhiên bế cô ra khỏi phòng.
Tiểu Hắc ngồi ở trong lòng hắn vẫn chưa kịp tiêu hoá mọi chuyện, ngơ ngơ ngác ngác, đợi đến khi hắn bế cô vào trong phòng tắm thì cô mới tỉnh táo.
Hắn bước vào trong bồn, ôm lấy cô rồi ngồi xuống, Tiểu Hắc ngồi yên bất động, không phải vì cô đã từ bỏ mà là vì lúc đó trong đầu vẫn còn mông lung. Cô không nghĩ hắn lại buông tha cho cô dễ dàng đến thế.
Nhưng còn chưa kịp tìm ra lý do thích hợp thì người đàn ông đã ôm lấy cô rồi dùng giọng điệu bẽn lẽn lên tiếng:
" Nếu như có thèm khát thì cũng nên dừng lại ở việc sờ sờ chạm chạm thôi, đêm tân hôn muốn làm gì thì làm. Nhìn thế thôi chứ ta là người 'gấc' truyền thống~".
Thằng cha này điên nặng lắm rồi, cô thật sự không thể nào nhìn nhận hắn như một người bình thường được nữa, nhanh chóng vùng vẫy chỉ muốn thoát ra ngoài.
Xích Diễm rất sảng khoái, khi tắm xong thì hắn mới bỏ ra rồi đi ra ngoài để cô có thể thay đồ, Tiểu Hắc lúc đó gương mặt đã đỏ như máu, lý trí sớm bay sạch, nếu như trên người có vũ khí thì cô không ngại đâm hắn vài nhát đâu.
Cô ngồi ở trong phòng tắm cả buổi không ra ngoài, thậm chí vì sợ cái tên điên kia não úng nước sẽ xông vào bất cứ lúc nào mà cô còn khoá trái cửa mới an tâm được phần nào.
Sau khi ở trong đó cả một buổi và được nữ hầu thúc giục đi ra ngoài thì Tiểu Hắc mới chậm rãi rời khỏi, cô muốn đến sân tập, khi đi ngang qua chính điện thì nghe thấy một giọng nói hết sức trong trẻo:
" Tam điện hạ, ta thực sự rất thích ngài".
Có chút tò mò, cô nấp vào một bức tường gần đó rồi xem thử, cảnh tượng trước mắt chính là một cô gái với thân hình khỏi phải chê đang từ phía sau ôm lấy hắn nhưng rất nhanh bị người đàn ông đưa tay hất mạnh đầy lạnh lùng.
Ánh mắt không có một chút cảm xúc của hắn hiện hữu trong con ngươi màu nâu của cô, khác xa so với những gì mà cô tưởng tượng.
Hắn đối với mỹ nhân trước mặt chẳng hề có chút thương tiếc nào, dáng vẻ ấy... cách xa một trời một vực so với khi ở với cô.
Dù Tiểu Hắc mong hắn sẽ như thế với mình nhưng giây phút đó chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy lo sợ.
Xích Diễm nhíu mày, nhìn vào Mễ Lộ đang ngồi dưới nền đất cứng rắn giọng nói không hề mang chút dịu dàng cất lên:
" Mễ Lộ tiểu thư xin hãy giữ quy tắc, ta ghét nhất là loại người tuỳ tiện, hãy giữ khoảng cách đi. Nếu sau này còn như thế thì đừng có trách ta vô tình".
Người đàn ông nói xong, khẽ liếc mắt sang Lương Tri đang đứng gần đó rồi hất cằm:
" Tiễn khách".
" Vâng".
Mễ Lộ dù không cam tâm nhưng chỉ có thể cắn môi, dưới sự dìu dắt của nữ hầu thân cận gắng gượng đứng lên rồi cúi đầu chào sau đó rời khỏi. Người rời đi, hắn thở dài lộ ra vẻ chán ghét:
" Đúng là phiền phức".
Hộ vệ nào đó đứng nép ở một góc tường sau khi nghe thấy hắn nói như thế thì bất giác đã tìm ra được hướng đi riêng, cô đã biết cách sống an nhàn ở nơi này rồi.