• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỏi xong tình hình lúc chiều, Triệu Doãn mới nghiêm túc phân phó:” Phái người giám sát thật kỹ Thanh Nhã Hiên dành cho khách quý, nhưng đừng kinh động người bên trong. Rồi nói lại với Trần Thanh Ảnh, nếu hắn muốn biết tin tức điều tra được về Lục phủ thì kêu hắn khi nào khỏe đến tìm ta. Đừng để ta nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của hắn nữa! Còn hai ngươi, cũng nên đi nghỉ ngơi đi.”

-“Dạ vương gia!” Hứa Mạt và Lạc Phong đáp xong lui ra ngoài.

Sau khi hỏi Niên lão biết được Nhược Yên đã về Thanh Thủy Hiên nghỉ ngơi, hắn liền đứng dậy tìm nàng.

Từ lúc Nhược Yên về phòng đến giờ, nàng liền mệt mỏi vùi đầu trong chăn miên man suy nghĩ lại cảm giác nàng giành cho Triệu Doãn, vốn nàng tưởng mình đối với hắn như hiệu ứng chim non, khi nàng nguy hiểm yếu ớt nhất hắn đã cho nàng chỗ dựa, sự chăm sóc, cưng chiều và bảo bọc đó khiến nàng có tâm lý ỷ lại. Xem hắn như người thân duy nhất, tin tưởng nhất.

Không phải nàng chưa từng nghĩ đến việc cho hắn xem hình dáng lúc nàng hoàn toàn khôi phục võ công và hỵ vọng hắn sẽ thích nàng, mà nàng chỉ nghĩ thời gian còn dài nên không vội. Chưa nói đến việc thân thể hóa đồng thì bản thân Yên Nhi cũng mới mười sáu tuổi. Bây giờ hắn cũng chỉ xem nàng là trẻ con mà cưng chiều, thì cứ tận hưởng cảm giác có người thân này đã. Nhưng khi biết hắn sắp thành thân, nàng lại cảm thấy mất mát vô vàng.

Nếu như hắn thật sự thành thân, thì nàng chỉ còn cách cố gắng xem hắn là nghĩa phụ, chờ đến lúc giải quyết xong huyết án của Lục gia nàng sẽ rời đi. Tuy trong lòng nàng đã âm thầm quyết định, nhưng chỉ nghĩ tới việc rời khỏi hắn, lòng nàng lại dâng lên một nỗi xót xa đau đớn. Nhược Yên đang nằm trong chăn gặm nhấm nỗi buồn của mình thì nghe có tiếng mở cửa.

Triệu Doãn bước vào phòng thấy trời đã tối nhưng vẫn chưa được thấp đèn, liền bước qua giá nến đốt lên. Căn phòng sáng lên ánh sáng ấm áp.

Hắn bước đến giường kéo chăn nàng ra nói:” Nhược Nhi đã ngủ nhiều như vậy, còn không thức giấc dùng bữa sao?”

Nhưng khi kéo chăn ra thấy nàng đã mở mắt, im lặng nhìn mình không nói gì liền đỡ nàng dậy hỏi:” Xảy ra chuyện gì? Sao mất tin thần vậy? Có phải ai ức hiếp nàng không?”

Nhược đè nén nỗi chua xót vưa dâng lên trong lòng buồn buồn nói:” Ta đã gặp qua Vương phi tương lai của chàng, nhưng nàng ấy không thích ta. Ta sợ sau này sẽ khó sống yên trong vương phủ này rồi.” (HP: NY đang muốn giữ khoảng cách với TD nên xưng ta – người.)

-“Vương phi tương lai? Ta sắp có vương phi tương lai khi nào?” Triệu Doãn nghe xong lập tức hỏi.

Nhược Yên mở to mắt nhìn hắn với vẻ mặt “người còn giấu ta” nói:” Lúc chiều Liễu tiểu thư đã nói với ta như thế. Niên lão cũng nói người đã sắp xếp nàng ấy vào ở tạm trong phủ cho quen rồi. Còn dám nói không biết?” Nàng càng nói càng cao giọng.

Triệu Doãn nghe được mùi chua trong lời nói của nàng liền nhếch khóe môi hỏi:” Vậy Nhược Nhi có muốn ta đuổi nàng ấy ra khỏi phủ hay không? Chỉ cần Nhược Nhi nói, ta lập tức đuổi nàng ta ngay!”

-“Hừ! Người nỡ sao, người ta là con gái của thừa tướng đương triều, lại quốc sắc thiên hương, người thương hoa tiếc ngọc còn không kịp nữa là!” Nhược Yên quay lưng đi nên không thấy bạc môi Triệu Doãn run run vì nhịn cười quá mức.

Triệu Doãn quay người Nhược Yên lại giả vờ tức giận búng lên trán nàng một cái rồi nói:” Nha đầu hồ đồ, chỉ giỏi nghe lời người khác, uổng công ta còn nghĩ nàng thông minh!”

Nhược Yên bị búng đau xoa xoa trán nói:” Nhưng … chẳng phải Niên lão cũng nói…”

-“Đúng là Liễu thừa tướng có đề cập hôn sự với ta, và còn đưa thêm một tin tức làm mồi mong ta đồng ý hôn sự này!” Triệu Doãn cắt ngang lời Nhược Yên nói nhanh.

-“Là tin gì?” Nhược Yên liền hỏi.

Triệu Doãn đem chuyện Liễu thừa tướng nói qua cho Nhược Yên biết.

Nghe xong Nhược Yên mới gật đầu nói:” Vậy chàng đồng ý để tìm cơ hội điều tra người giả Lục Yên Nhi đang ở phủ thừa tướng sao?”

-“Dĩ nhiên là không, điều tra chuyện này không phải chỉ mình ta. Ta đâu cần nhất định phải cưới Liễu Lan Nhiên chứ. Cứ giao cho tên hồ ly trong cung từ từ giải quyết là được! Đồng ý giữ nàng ta lại là vì ta phát hiện, nha hoàn bên cạnh nàng ta thân thủ bất phàm. Một người võ công cao lại an phận làm một nha hoàn hầu hạ thì chắc chắn có vấn đề, nếu bọn chúng đã muốn vào phủ ta, ta cũng muốn xem thử bọn chúng dở trò gì.” Triệu Doãn lạnh giọng đáp.

-“Làm sao chàng phát hiện được?” Nhược Yên tò mò hỏi.

Triệu Doãn thấy nàng đã không còn vẻ thiếu sức sống vừa rồi, cũng yên tâm nên đáp:” Người có võ công cao cường dù cố giấu thế nào, thì bước đi cũng bán đứng họ. Liễu thừa tướng và Liễu Lan Nhiên bước chân nghe được rõ ràng, nhưng nha hoàn bên cạnh lại bước đi thật nhẹ, hơi thở trầm ổn. Nên khi ta từ chối việc đề thân, Liễu thừa tướng ôm hy vọng cho Liễu Lan Nhiên quyến rũ ta, đề nghị cho nàng làm khách ở phủ ta vài ngày, ta đã đồng ý. Muốn xem mục đích chúng trà trộn vài đây làm gì.”

Thấy Nhược Yên suy nghĩ sâu xa liền xoa đầu nàng nói:” Đừng nghĩ nhiều, sáng mai ta sẽ vào cung gặp hoàng thượng, nói cho huynh ấy biết thân phận của nàng và cho người dò xét người giả mạo nàng muốn làm gì.”

Nhược Yên liền lên tiếng ngăn cản:” Không được! Chàng tuyệt đối đừng nói thân phận ta cho bất cứ ai!”

Triệu Doãn cau mày hỏi:” Tại sao? Trong người nàng có vật chứng chứng minh thân phận mình, vì sao lại không nói?”

-“Chàng có từng nghĩ vì sao suốt mười mấy năm trời không ai biết Lục Yên Nhi tồn tại, lại bỗng dưng cùng lúc xuất hiện hai người không?” Không đợi Triệu Doãn trả lời nàng đã nói tiếp.

-“Như Liễu thừa tướng nói nàng ta có vật chứng minh thân phận, vật duy nhất có thể chứng minh Lục Yên Nhi từng tồn tại chỉ có thể là miếng ngọc bội tùy thân. Nhưng chàng đừng quên, ngọc bội của Lục Uyển Nhi sớm đã mất. Nếu bây giờ cùng lúc xuất hiện hai Lục Yên Nhi và hai ngọc bội thì chắc chắn có một cái của Lục Uyển Nhi từng bị lấy đi. Vật chứng nếu đã không chứng minh được thì sớm sẽ không còn là vật chứng, chỉ có thể gây hoang mang cho người cầm ngọc bội. Vậy mục đích của bọn chúng là gì?” Nhược Yên cặn kẽ phân tích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK