Triệu Doãn quăng cho Nhược Yên ánh mắt như muốn nói nàng “ trêu phong dẫn điệp”!
Bắt gặp ánh mắt hắn, tim Nhược Yên liền run lên, lo lắng không biết sắp tới hắn sẽ “trừng phạt” nàng như thế nào. Thầm oán tên đầu sỏ gây họa kia, bất an nhìn Triệu Doãn, chờ hắn phát hỏa.
Ngoài dự đoán, Triệu Doãn chỉ nhàn nhạt nói:” Nàng về phòng trước đi, ta và thái tử có chút việc, lát nữa ta tìm nàng sau.”
Nghe hắn nói Nhược Yên cảm giác mình được ân xá, liền gật đầu như giã tỏi rồi nhanh chóng “rời khỏi hiện trường”. Cảm giác áp lực trong lòng nhẹ đi đáng kể.
Nhìn bóng dáng nàng vội vàng rời đi, dường như cố gắng lắm mới nhịn được nên không vận khinh công để bỏ chạy. Tâm tình Triệu Doãn cũng tốt lên chút ít! Nhưng... bất quá chỉ đủ để không tính toán với nàng. Còn tên đứng bên cạnh hắn thì... hừ! Số ngươi chưa tốt đến vậy!
Triệu Doãn quay qua Triệu Minh An nói:” Bổn vương vốn nghĩ ngoại công của thái tử khá tốt nên có thể bắt đầu dạy nội công, nhưng bây giờ lại thấy tốt nhất vẫn phải đích thân kiểm tra trước đã, xem ngươi luyện được đến trình độ nào rồi.”
Nói xong ra hiệu cho Triệu Minh An đến sân tập, Triệu Doãn đi trước dẫn đường.
Tuy Triệu Minh An có chút cảm thấy kỳ lạ vì sự thay đổi của nhị thúc nhà mình, nhưng cũng không hỏi thêm mà ngoan ngoãn đi theo.
Ba hôm sau, trong ngự thư phòng, Triệu Huân nghe La công công báo người của Đô Úy xin gặp, rất khẩn cấp, liền cho vào.
Tiến vào là tân vệ binh hoàng kim giáp, người dưới trướng Đô Úy mà hắn cử ở lại Thành Vương Phủ hộ thủ cho nhi tử nhà mình. Liền lo lắng hỏi:” Có việc gì nói nhanh đi, có phải bên phía Thành Vương Phủ xảy ra chuyện?”
Tân binh nghe ra sự lo lắng của hoàng thượng, liền quỳ xuống lắc đầu nói:” Bẩm hoàng thượng! Thành Vương Phủ không có chuyện gì, nhưng thái tử... e là không tốt!”
Nghe được không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, tâm Triệu Huân cũng thả xuống phần nào, mới hỏi tiếp:” Nếu Thành Vương Phủ không xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi nói thái tử lại không tốt?”
Tân binh mặt mày đau khổ, thuật lại nguyên nhân dẫn đến kiếp nạn của tiểu thái tử từng chi tiết nhỏ cho hoàng thượng nghe, không dám thêm bớt chữ nào. Vì hắn biết, nếu nói sai sự thật, dù hoàng thương không xử hắn thì vương gia cũng nhất định không tha cho hắn.
Triệu Huân nghe xong trong lòng khó chịu, buồn Triệu Doãn thì ít mà bực nhi tử nhà mình lại nhiều! Trên người hắn thiếu gì chỗ tốt sao không học, đi học thói chọc ghẹo nữ nhân, để bây giờ khiến đệ đệ hắn lấy việc công trả thù riêng, lợi dụng lúc dạy võ đánh cho mặt mũi bầm dập. Bất cứ ai ở trong Thành Vương Phủ mà không nhìn ra được Triệu Doãn cực kỳ sủng ái Nhược Yên thì đúng là không có mắt mà!
Dù hắn hoàn toàn yên tâm Triệu Doãn sẽ không quá mức nặng tay, nhưng nói sao thì Triệu Minh An cũng là ái tử duy nhất của hắn, để yên cho Triệu Doãn vùi dập như vậy cũng không ổn, nếu hắn đã có ý định không muốn có thêm nhi tử nữa, thì càng không thể bỏ mặc không lo được. Đành gác lại tấu chương qua một bên, đích thân đến Thành Vương Phủ một chuyến vậy.
Vừa đến lối vào sân tập giành riêng cho thái tử, đã thấy Đô Úy nhanh chóng ra tiếp đón, dẫu trên mặt hắn phủ đầy râu cũng không thể che đậy được nét vui mừng, nhẹ nhõm. Lập tức quỳ xuống hành lễ.
Triệu Huân phất tay bảo hắn nhanh đứng lên, rồi vượt qua hắn nhanh chóng bước vào.
Bên trong sân tập, Triệu Doãn đang ngồi phẩm trà, bộ dáng nhàn nhã tự tại. Nhìn phía xa lại thấy tiểu nhi tử nhà mình đang gánh hai thùng nước cồng kềnh, chạy quanh sân tập, gương mặt tuấn tú ngời ngời mới ba ngày nay không gặp, bây giờ hắn thật nhận không ra a, làn da đen đúa, mặt thì đốm đen đốm tím. Còn đâu bộ dáng thiếu niên anh tuấn mà hắn nuôi nấng một thời!
Hắn nhìn không nổi nữa đành quay qua Triệu Doãn, cắn răng hỏi:” Đệ không thấy mình bỉ ổi sao? An nhi của ta mới hơn mười tuổi thôi, đệ thật muốn chỉnh chết hắn hả?”
Triệu Doãn liếc nhẹ hắn một cái, rồi tiếp tục phẩm trà, bình thản đáp:” Đệ thật chẳng cảm thấy gì! Lúc trước nghĩ ngày thường thái tử luyện ngoại công khá mệt nhọc, nên đệ chỉ cần dạy nội công và phương pháp dung hòa là ổn. Chỉ là gần đây lại phát hiện tiểu thái tử tinh lực hơn người, cần phải tăng thời gian luyện tập để tránh cho hắn rảnh rỗi học xấu hoàng huynh mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Triệu Huân nghẹn họng không nói được tiếng nào. Thở dài một hơi, quyết định nhỏ giọng nói:” Đệ đã từng tuổi này sao lại đi chấp nhặt với trẻ con, hài tử còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đệ chỉnh thì cũng đã chỉnh rồi, hãy nhẹ tay một chút, được không? Dù sao hắn cũng là đứa cháu duy nhất của đệ mà.”
-“Nuôi con không dạy là lỗi của bật phụ, mẫu. Thần đệ biết hoàng huynh trăm sự bộn bề, nên đã tiện tay giáo huấn hắn một chút, mới vậy mà huynh đã đau lòng?” Triệu Doãn giở giọng tức chết người không đền mạng nói.
Triệu Huân nghe xong cũng không nói gì, hắn biết hắn cũng có hơi dung túng Triệu Minh An, mới dưỡng hắn thành tính tiểu ma vương không sợ trời không sợ đất này. Nhưng nếu cứ để Triệu Doãn “giáo huấn” kiểu này, chỉ e An nhi không còn mệnh mà hưởng.
Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Huân mới ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Triệu Doãn nghiêng người đến gần mình, mới hạ giọng nói:” Hay như vầy, chỉ cần đệ bỏ qua cho hắn lần này, ta sẽ truyền cho đệ một vài tuyệt kỹ của mình, đệ thấy sao?”
Triệu Doãn ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ nói:” Ta có gì cần học ở huynh sao?”
-“Dĩ nhiên có, vả lại tuyệt kỹ này có liên quan đến Nhược Yên, đệ từ từ suy nghĩ cũng không muộn.” Triệu Huân nở nụ cười gian trá nói.
Nghi ngại nhìn Triệu Huân một lúc, Triệu Doãn mới kề tai lại. Chẳng ai biết hoàng thượng nói gì, chỉ thấy nét mặt của Thành Vương ban đầu là kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng, hoang mang, rồi cuối cùng như là khó có thể tin được.
Nói xong Triệu Huân mỉm cười đứng lên, gọi nhi tử của mình dừng lại, bỏ gánh nước xuống cùng hắn trở về Thính Vũ Hiên.