Cường điệu sự nguy hiểm, đem lý do chính đáng nói ra xong, Triệu Huân cầm lấy băng vải sạch và thuốc bước lại giường Mặc Tự Ngôn. Đưa tay kéo trung y của y xuống.
Mặc Tự Ngôn còn đang suy nghĩ lời Triệu Huân nói, chớp mắt thấy hắn đã đứng sát bên cạnh, giật mình muốn đưa tay cản lại, thì bên tai vang lên tiếng Triệu Huân ra lệnh:” Ngồi yên! Không cho phép nhúc nhích, đây là lệnh!”
Cởi áo Mặc Tự Ngôn ra, tháo băng vải dính máu để qua một bên, nhìn vết đao chém sâu ở bờ vai, tạo ra một vùng sưng đỏ còn ri rỉ máu, đối lập hoàn toàn với màu da vốn có trắng trẻo mịn màng. Tay hắn bôi thuốc lại càng nhẹ nhàng, thuốc bột rắc vào vết thương, tạo ra cảm giác nóng rát làm Mặc Tự Ngôn phải cắn răng chịu đựng, mồ hôi thấm ra trên trán nhưng không phát ra lời nào.
Nhìn vẽ mặt chăm chú, trong mắt hiện lên tia thương tiếc của Triệu Huân làm Mặc Tự Ngôn cảm thấy kì lạ. Kiếp trước sau khi hắn nhậm chức một thời gian mới có cơ hội gặp hoàng thượng, y cũng không có thái độ thân cận hay quan tâm này. Đến khi hắn đưa ra phương pháp trị thủy hợp lý, giúp vùng lũ lụt được yên ổn lập công lớn, lúc này hoàng thượng mới trọng dụng, giao cho hắn điều tra án tham ô bạc thuế. Nhưng bây giờ hắn cái gì cũng chưa có, vì sao lại nhận được sự ưu ái này?
Không để ý Mặc Tự Ngôn suy nghĩ thất thần, Triệu Huân băng bó xong hài lòng nói:” Ngươi trước nghỉ ngơi cho khỏe, cứ ở lại làm sư phó của Lục Yên Nhi, đợi khi huyết án Lục ngự y kết thúc, trẫm có sắp xếp khác cho ngươi. Thời gian này để bảo đảm an toàn hãy ở lại Thành vương phủ đã.”
Mặc Tự Ngôn ngập ngừng một lúc mới nhẹ giọng hỏi:” Người ... vì cái gì đối tốt với thảo dân như thế?”
Triệu Huân nhìn thật sâu vào ánh mắt hắn, suy nghĩ một lúc mới trả lời:” Vì ta xem ngươi là bằng hữu!” Hắn dùng từ ta, hầu như ngoại trừ lúc hắn ra lệnh cho Mặc Tự Ngôn, hắn chưa từng xưng trẫm.
Nhược Yên khiều vai Triệu Doãn một cái, ra hiệu hắn rời khỏi nơi này, lỡ tên hồ ly kia bước ra thấy sẽ thẹn quá hóa giận, dở thêm trò gì thì mệt.
Đến tiền thính, Triệu Doãn gọi Niên lão dọn thức ăn lên, vờ như không biết Triệu Huân tới. Mới ăn được mấy miếng đã thấy Triệu Huân chậm rãi bước vào.
Mắt Triệu Doãn cũng không thèm nhìn, vẫn chăm chú gở nạt cá để vào chén của Nhược Yên thờ ơ nói:” Dường như dạo gần đây ta giải quyết công vụ hơi nhiều, nên hoàng huynh trở nên rảnh rỗi, cách một ngày lại chạy phủ ta vui chơi nhỉ?”
Khóe miệng Triệu Huân giật giật một cái, lập tức nổi lên một nụ cười lấy lòng nói:” Ta cũng vừa duyệt xong một núi tấu chương mới rảnh mà chạy ra đây, còn chưa kịp dùng bữa, không phải nghe nói Trần Thanh Ảnh trở lại sao? Ta muốn xem hắn nghiên cứu món đồ bọn hắc y nhân bất chấp hy sinh hai trăm nhân thủ cố chiếm cho bằng được có tác dụng gì.”
Nói xong hiên ngang đến bên bàn ăn ngồi xuống, Niên lão lập tức đem chén đũa bạc chuẩn bị riêng cho hoàng thượng đặt lên, Triệu Huân cũng không thèm để ý phong độ đế vương, liền cầm đũa gấp ăn với khí thế gió cuốn mây trôi, quét hết hai phần ba thức ăn trên bàn mới ngừng lại.
Nhược Yên nhìn tốc độ ăn của hắn mà bái phục, cùng là ăn nhanh, mà nàng ăn như hổ dồn mồi, cắn nuốt không thương tiếc, sao hắn có thể ăn nhẹ nhàng lại hiệu quả như thế chứ?
Duy có mình Triệu Doãn vẫn thong dong, như đã quá quen với việc này, không để ý đến Triệu Huân dù chỉ một ánh mắt, đem phần nạt cá vừa gở xong thả vào chén Nhược Yên xong mới hô lớn gọi người:” Hứa Mạt!”
-“Có thuộc hạ!” Hứa Mạt từ bên ngoài nhanh chóng tiến vào.
-“Đến sân tập nhỏ giải huyệt cho Trần Thanh Ảnh, bảo hắn chuẩn bị chút nữa diện kiến thánh thượng.” Triệu Doãn phân phó.
Hứa Mạt y lệnh lui ra.
Dùng cơm xong ba người cùng đến thư phòng, Trần Thanh Ảnh và Hứa Mạt đã chờ sẵn bên trong. Mắt thấy người đến liền tiến lên hành lễ:” Tham kiến hoàng thượng! Vương gia.”
Triệu Huân phất tay nói:” Các ngươi đứng lên đi! Trần Thanh Ảnh, trẫm có việc muốn hỏi ngươi.”
Đợi Triệu Doãn mở bao vải nâu đặt lên bàn, cầm lấy viên tẩy thuật đan mới nói:” Đây là những vật mà Lục ngự y đã đưa cho Yên Nhi, cũng là thứ bọn hắc y nhân muốn lấy, người có biết tác dụng viên đan dược này để làm gì không?”
Trần Thanh Ảnh đưa hai tay nhận lấy hộp gỗ, mở ra bên trong đựng một viên đan dược màu nâu, để gần mũi ngửi cũng không phát hiện mùi gì. Hắn trầm ngâm một lúc lâu, mới cầm hai quyển sách lên lật từng tờ xem kỹ. Đọc hết quyển “bách độc thư” hắn chuyển qua cuốn vô tự lật qua lật lại vài trang. Bỗng linh quang chợt lóe. Hắn quay qua hỏi Triệu Doãn:” Vương gia từng nói trong thư Lục ngự y nói viên này là tẩy thuật đan?”
Triệu Doãn gật đầu xác nhận. Trần Thanh Ảnh liền mở cửa, gọi người đem đến cho hắn một chậu nước ấm. Đặt chậu nước lên bàn, hắn đem tẩy thuật ra thả vào trong nước, vốn viên đan dược ban đầu không ngửi được mùi vị gì, nhưng khi hòa vào nước lại bay ra một mùi hương thoang thoảng, màu nước ánh lên màu tim tím long lanh. Hắn cẩn thận đem quyển vô tự nhúng vào trong nước, chỉ một khắc bìa quyển sách hiện lên bốn chữ ”Ngự Độc Y Thư”.
Nhược Yên nhìn ngạc nghiên không chớp mắt, nàng từng trầm mình dưới dòng suối làm ướt mấy quyển này, cũng chưa từng thấy nổi chữ nào, thì ra phải có viên đan dược hòa vào mới hiện chữ a!
Sau khi ướt hết toàn bộ quyển sách, Trần Thanh Ảnh lật nhẹ từng trang, thấy ghi bên trong là cách bào chế thuốc giải của các loại độc như Mãng Xà Đông, Nguyệt Hồn, Nhật Hồn và thứ quan trọng nhất.. Nhuyễn Cốt!
Bốn người nhìn nhau, ai cũng hiểu được vì sao bọn chúng bất chấp lộ tẩy cọc ngầm, tập kích Thành vương phủ, bắt Nhược Yên để tìm manh mối đoạt lấy cho bằng được. Thì ra, tất cả cách khắc chế bọn chúng đều nằm trong này.