• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, trời còn chưa sáng Triệu Doãn đã yên lặng rời giường, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho Nhược Yên mới quay người ra cửa, hắn không muốn đánh thức nàng, vì đêm qua nàng lo lắng đến hơn nửa đêm mới chợp mắt.

Trước khi xuất phát, Triệu Doãn cũng không yên lòng khi để nàng trong phủ một mình, nên để Trần Thanh Ảnh ở lại, vì trong số thủ hạ của hắn, chỉ có võ công của Trần Thanh Ảnh là có thể đấu với hắn thôi. Hộ vệ và ám vệ cũng tăng lên gấp đôi ngày thường, đề phòng chuyện tập kích vương phủ lần nữa.

Kể từ lúc Triệu Doãn vừa rời khỏi phòng, Nhược Yên đã mở mắt. Có lẽ từ khi gặp được hắn đến bây giờ, hai người chưa từng tách nhau ra, nên bây giờ trong lòng nàng mới bất an như vậy, lại là sợ hắn phân tâm, Nhược Yên mới giả vờ ngủ.

Chỉ là dù cố gắng thế nào cũng không ngủ lại được như bình thường, đành bỏ cuộc, ngồi dậy rửa mặt luyện công.

Dẫu không có Triệu Doãn bên cạnh, một ngày của Nhược Yên vẫn trải qua như thường lệ: Luyện công, học cầm, tập võ. Có điều để tránh bản thân rảnh rỗi suy nghĩ lung tung, nên nàng giành thời gian học tập gấp đôi thường ngày, lúc luyện công chỉ có một mình nàng thì không sao, nhưng lúc luyện cầm thì thật là ...

Tâm tình không ổn định, nên thanh âm không phải là khó nghe bình thường, mà còn tập lâu như vậy, khiến một người có tính ôn hòa, nhẫn nại cực tốt như Mặc Tự Ngôn cũng chịu hết nỗi mà đuổi nàng về.

Sau khi hành hạ Mặc Tự Ngôn một trận xong, tâm tình cũng thoải mái đi nhiều, trên đường về viện của mình Nhược Yên gật gù thầm nghĩ, “trả thù xã hội” thật đúng là cách giải tỏa tâm tình tốt nhất.

Buổi tối khi Nhược Yên mệt mỏi nằm trên giường, vì lúc chiều nàng tập võ đến gần như kiệt sức, không còn tinh thần suy nghĩ gì nữa liền thêm thiếp ngủ đi.

Hơn nửa đêm, chợt nghe tiếng bước chân nhè nhẹ từ bên ngoài Thanh Thủy Hiên, làm Nhược Yên thức giấc, lập tức cảnh giác tự hỏi, ai nửa đêm có thể im hơi lặng tiếng vào được tận đây? Là người có thân thủ bất phàm thế nào mà qua mắt được cả ám vệ lẫn hộ vệ của Thành Vương Phủ? Đang muốn đưa tay lên bên cạnh giường cầm lấy trường tiên, nàng mới phát hiện, cơ thể không thể cử động, ngay cả mí mắt cũng không thể nâng lên. Trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, dường như đã bị người ta hạ dược, không biết đây là loại dược gì, khiến nàng hoàn toàn không nhúc nhích được, nhưng đầu óc lại tỉnh táo vô cùng.

Nhược Yên đành căng thẳng yên lặng nghe ngóng tiếng động xung quanh, cảm giác có người bước đến cạnh giường mình, nhanh chóng trùm nàng vào một cái túi vải, vác lên vai, rời khỏi phòng.

Tình huống bây giờ vô cùng mờ mịt, nhưng không hiểu sao Nhược Yên cảm giác hơi thở người đang bắt nàng rất quen thuộc. Lại không có cách nào đoán được đó là ai! Người này đã ẩn náo trong vương phủ bao lâu rồi? Thế lực của bọn hắc y nhân đó sâu đến thế sao?

Bị người ta vác lên vai di chuyển một lúc lâu, mới được đặt xuống, lại không phải xuống đất, vì nơi này bị lay động dữ dội, nên Nhược Yên đoán là bị đưa vào xe ngựa rồi.

Cả người Nhược Yên bị vứt nằm trên sàn xe ngựa cứng ngắt, lạnh lẽo, cứ lắc lư qua lại hơn một canh giờ, xe mới dừng lại.

Nghe một giọng nữ thanh thoát vang lên:” Bắt được rồi? Chắc chắn là nghĩa nữ của thành vương chứ?”

Nhược Yên không nghe tiếng đáp lại, đoán chừng người nọ gật đầu, sau đó thấy mình lại tiếp tục bị vác lên vai. Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến mức nếu nàng không lắng nghe kỹ, hoàn toàn không phát hiện được, dù nàng đang nằm trên vai người đó. Có thể thấy được nội công và thân thủ người này lợi hại hơn bản thân nàng nhiều.

Di chuyển quanh qua quẩn lại một lúc, Nhược Yên bị ném vào một đống cỏ khô, có người đến tháo dây buộc trên bao vải ra, sau đó ngạc nghiên hỏi:” Ngươi không phải bắt nhầm người chứ? Không phải tiểu nha đầu kia chỉ mới bốn, năm tuổi thôi sao?”

Một giọng nói cực kì quen thuộc nhưng lạnh lùng vang lên:” Thành Vương Phủ không có nữ nhân, nàng ta là người duy nhất ở trong Thanh Thủy Hiên, xung quanh được rất nhiều người bảo vệ!”

Trái tim Nhược Yên kinh hoàng như muốn nhảy lên cổ họng, một sự khiếp sợ quá mức khi nghe được giọng nói đó, rõ ràng là của Trần Thanh Ảnh!

Nhưng tại sao chứ? Trần Thanh Ảnh là tâm phúc ở bên cạnh Triệu Doãn hơn mười năm, làm sao có thể là người của bọn chúng được? Chắc chắn nàng nghe nhầm thôi. Tự trấn an mình là hiện tại các giác quan đang suy yếu, lại không thể mở mắt ra nhìn, hoặc là tác dụng của dược liệu đánh lừa, chứ không thể nào là Trần Thanh Ảnh được.

Giọng nói của nữ nhân nọ lại vang lên:” Nếu ngươi đã chắc chắn như vậy, thì trói nàng ta lại rồi giải thể thụy hương đi, chủ thượng đang sốt rột chờ đợi đấy!”

Ngay lập tức người có giọng nói của Trần Thanh Ảnh bước đến cạnh nàng, vòng hai tay nàng vòng ra sau lưng, sao đó trói chặt lại. Một hương thơm thoang thoảng bay qua mũi Nhược Yên, nàng liền cảm giác cả người có sức lực trở lại, ngay lập tức mở mắt ra nhìn xung quanh.

Nhưng thứ đập vào mắt nàng đầu tiên lại chính là gương mặt quen thuộc mà Nhược Yên nảy giờ đang cố gắng phũ nhận. Lòng Nhược Yên chìm xuống, lo lắng lại dâng lên. Nếu Trần Thanh Ảnh vốn là tay trong của bọn hắc y nhân, thì cái chết của cả nhà nàng không thể thiếu phần hắn được! Lẽ nào đây là một sự âm mưu có tính toán từ đầu?

-“Giải nha đầu này đến gặp chủ thượng đi, người có điều muốn hỏi nó. Đừng lề mề nữa!” Giọng nói nữ nhân ra lệnh.

Nhược Yên quay mặt qua nhìn giọng nói của nàng ta, lại thêm một gương mặt mà nàng đã từng gặp nữa - chính là người đã mạo nhận là Lục Yên Nhi!

Mặc dù nàng ta ra lệnh giọng điệu xấc xược, nhưng Trần Thanh Ảnh lại chẳng có một biểu cảm nào, vẫn gương mặt không cảm xúc gì mà tóm cổ Nhược Yên, lôi đi như một con gà. Hắn vóc người luyện võ cao lớn, Nhược Yên lại mới phục hồi dóc dáng tiểu nha đầu mười một , mười hai tuổi, nên bị kéo đi không cần mất chút sức lực nào.

Nhược Yên bị lôi đi qua hai ám đạo mờ tối, dù xa xa có một cây đuốc soi đường nhưng vẫn không thể nhìn rõ ràng xung quanh, chỉ biết nơi này dường như được đào xuyên qua núi, vì đi nảy giờ hơn năm trăm mét mà vẫn chưa ra được bên ngoài.

Trên đường đi, Lục Yên Nhi vẫn âm thầm quan sát tiểu nha đầu bị lôi đi phía trước, chỉ thấy nàng có chút ít ngạc nhiên, nhưng lại điềm tĩnh vô cùng, không hoảng, không hỏi lại càng không la hét. Như thể sớm biết bọn họ là ai và vì sao bắt nàng vậy. Đây là biểu hiện mà một tiểu nha đầu có thể có ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK