Nhìn vẻ rối rắm của nàng, Triệu Doãn cặn kẽ giảng giải:” Nàng trước tiên nên xác định mình cần gì, phù hợp loại vũ khí nào rồi mới chọn lựa được. Nếu dùng công tầm xa thì có cung tên, nỏ, trường tiên, phi tiêu, loại này yêu cầu sự chính xác và khéo léo. Tầm gần cần sự nhanh nhẹn thì có đao ngắn, kiếm mỏng, song đao, song kiếm. Còn các loại như trượng, côn đao dài, kiếm lớn, chùy gai thì dùng cho thể lực tốt.”
Đưa tay cầm thử vài món vũ khí trên kệ, món nào cũng hơi nặng hơn tay nàng, chỉ có chuy thủ, phi tiêu, trường tiên, kiếm mỏng là vừa vặn. Nghĩ một chút nàng mới nói:” Về phòng thân ta đã có ngân châm, nhưng ngân châm không thể giao chiến trực diện tốt, nên ta nghĩ ta học trường tiên vậy.”
Triệu Doãn cầm lấy trường tiên nhìn một chút rồi đưa cho nàng nói:” Trường tiên này được làm từ thép sợi, gân và da thuộc đan thành, nên vô cùng chắc để giao đấu với các loại vũ khí sắc bén khác. Nhưng yêu cầu nàng phải sử dụng nhuần nhuyễn mới có thể điều khiển chúng theo mong muốn của nàng.”
Cầm lấy trường tiên Triệu Doãn đưa, Nhược Yên quan sát tay cầm bằng bạc khảm đá màu lam, nơi cầm được quấn bằng một loại da mềm, dù cầm lâu cũng không đau tay. Nàng bước đến cọc gỗ quất thử vài cái, liền chau mày, cảm thấy nếu dùng lực thế này đánh cả ngày đối thủ cũng chỉ bị đau ngoài da, chứ đừng nói là hạ gục.
-“ Trước tiên đừng tập trường tiên, nàng phóng thử ngân châm cho ta xem đã.” Triệu Doãn đứng quan sát xong rồi nói.
Nghe hắn kêu Nhược Yên đưa tay vào áo, lấy ra bốn ngân châm, vận công đưa nội lực lên đầu ngón tay rồi phóng nhanh vào bốn cọc gỗ.
Triệu Doãn chỉ nghe tiếng gió xẹt qua tai thì đã thấy bốn cọc gỗ nổ tung, các hộ vệ canh chừng một bên trợn tròn mắt, ám vệ ẩn nấp trên nóc nhà cũng giật mình xém té. Tất cả không tin được nhìn một tiểu hài tử đáng yêu vô hại thế kia mà có thể làm nổ bốn cọc gỗ trong một chiêu. Vậy nếu chọc giận nàng có phải mình cũng như bốn cọc gỗ kia không? Nhìn cảnh tượng thế này khiến tất cả những người có mặt điều cảm thấy mình đang bị uy hiếp an toàn quá mức.
Thật ra đừng nói ai, ngay cả Nhược Yên cũng hết hồn, lần trước nàng phóng mấy tên áo đen kia, uy lực đâu đến nỗi khủng bố như vậy, không lẽ chỉ luyện công mấy ngày mà nội công tăng mạnh thế sao?
Triệu Doãn khôi phục tinh thần liền bước đến bên cạnh nàng, tìm trong tay áo nàng một cái ngân châm bé xíu. Kiểm tra tới lui thấy không khác gì ngân châm bình thường mới hỏi:” Nàng dùng nội công phóng ngân châm lâu chưa?”
-“ Trước kia chưa Tịch Độ, Yên Nhi sử dụng ngân châm rất thành thạo, nhưng uy lực không lớn như thế, kể cả lúc ta phóng vào đám hắc y nhân, cũng phải phóng trúng huyệt vị mới gây nguy hiểm cho bọn chúng. Uy lực mới vừa rồi đến cả ta cũng không ngờ.” Nhược Yên đáp.
Triệu Doãn cầm trường tiên đưa cho nàng nói:” Nàng thử đem nội công vận dụng như ngân châm mà điều khiển trường tiên xem uy lực có khác hơn không?”
Nhược Yên cầm lấy trường tiên đến bên cọc gỗ khác, vận công dồn chân khí vào bàn tay đang cầm trường tiên, quất một đường thẳng lên cọc gỗ.
“Đùng! Đùng! Đùng!” Một loạt tiếng nổ lớn vang lên, kể cả các cọc gỗ xếp phía sau cọc gỗ mà Nhược Yên quất lên cũng bị nổ tanh bành, mảnh vụn bay đầy đất.
Tay cầm trường tiên của nàng run lên, nàng có cảm giác thứ đang nắm trong tay không phải chỉ là một cái roi, mà tưởng như một cây súng điện bắn liên hoàn, tàn phá mọi thứ trên đường nó đi ấy chứ.
Cái này có phải ông trời trêu đùa nàng không? Sao lúc nàng nguy hiểm không để cho nàng biết khả năng này? Nếu nàng sớm biết thì sư phó đâu đến nỗi vì nàng mà bị thương!
Nhược Yên đưa mắt nhìn Triệu Doãn ngập ngừng hỏi:” Có phải ai tập trường tiên cũng phát ra uy lực thế này không?”
-“Ừ! tập khoảng... hai mươi năm sẽ được.”
Người trả lời không phải Triệu Doãn mà là Trần Thanh Ảnh từ bên ngoài bước vào.
Triệu Doãn thấy người vừa mới đến, không nói gì mà lập tức ôm lấy Nhược Yên, cầm tay nàng đưa ra trước mặt Trần Thanh Ảnh nói:” Người xem thử nàng có bị sao không? Lúc gần đây nàng ngủ hơi nhiều, nội công lại bộc phát quá nhanh, không biết chừng sẽ có nguy hiểm.”
Là người luyện võ, Triệu Doãn và Trần Thanh Ảnh đều là luyện nội ngoại kiêm tu, ai cũng hiểu đạo lý luyện càng nhanh sẽ càng nguy hiểm, nên lo sợ nàng luyện sai hướng hay tẩu hỏa nhập ma.
Đưa tay thăm dò mạch đập trong cơ thể Nhược Yên một lúc lâu, Trần Thanh Ảnh vẫn không thấy được có gì không ổn liền nói:” Mạch tượng của nàng vẫn vững vàng, không thấy có gì không tốt, chỉ có một điều, là ta không thăm dò được nàng có chút nội lực nào. Vẫn bình thường như bao đứa trẻ khác.”
Triệu Doãn quăng cho Trần Thanh Ảnh một ánh mắt nghi ngờ nói:” Nếu nàng không có nội lực, vậy cái gì làm nổ tung sân tập trước mặt ngươi? Hay ngươi muốn làm bia cho nàng phóng ngân châm một lần để thử?”
Bị hoài nghi năng lực phán đoán của mình, Trần Thanh Ảnh xù lông hô lớn:” Người cũng là người tập võ, nhìn qua là biết ai có nội lực ai không, vậy người có dò ra nàng có nội lực không mà nói ta hả?”
Nói đến đây Triệu Doãn cũng không trả lời được. Quả thật ở bên cạnh nàng lâu như vậy, biết nàng tu luyện nội công, nhưng chưa từng phát hiện nàng có tí nội lực nào. Đưa mắt nhìn xuống tiểu nhân nhi trong lòng mình Triệu Doãn hỏi:” Diệp Trần sư thái có từng nói với nàng về những giai đoạn khi luyện loại võ công này không? Như có triệu chứng gì khác thường chẳng hạn?”
Nhược Yên lắc đầu nói:” Sư phụ lúc truyền bí tịch cho ta có nói, loại võ công này tuy sư tổ để lại cho bà, nhưng đã thất truyền hơn sáu trăm năm. Không một người nào bình thường lại đi luyện loại võ công nguy hiểm này cả. Còn những người cố luyện cũng chưa có ai thành công. Bà ấy để ta luyện vì ta không còn cách nào khác để duy trì kinh mạch của mình.”
Nghe vậy Trần Thanh Ảnh mới hỏi:” Vậy muội có cảm nhận được nội lực trong cơ thể mình không?”