Nhược Yên đưa mắt nhìn họ một lượt, tất cả đều là các tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi, mặt mũi thanh tú sáng sủa, tuy tướng mạo có vẻ còn non nớt, nhưng tất cả đều kiên định vững vàng, có lẽ được dạy dỗ rất kỹ.
Nhược Yên gật đầu cho thấy đã biết, sau đó từng nhóm hạ nhân nhị đẳng tam đẳng và thô sử đều vào bái một lần, rồi được lệnh rời đi làm việc.
Thấy mọi việc xong xuôi, Triệu Doãn mới mở miệng nói:” Đi, ta đưa nàng đến từ đường Lục gia, dâng hương bái lạy phụ mẫu nàng đã.”
Tuy từ đường là nơi chỉ con cái mới được vào, không tiếp đãi ngoại nhân, nhưng hôn sự của Nhược Yên và Triệu Doãn đã sớm ấn định, hắn cũng đã xem là một nửa nữ tế Lục gia rồi, thêm phần tính đến thân phận hắn, dù chưa thành thân cũng không ai dám bắt lên tiếng ngăn cản.
Triệu Doãn cho mọi người lui ra, một mình dẫn Nhược Yên đến cửa từ đường, xung quanh yên ắng không tiếng động, chỉ thấy một người trung niên mặc đồ hạ nhân, lẳng lặng quét dọn xung quanh. Thấy Nhược Yên nhìn về phía hắn, Triệu Doãn mới nói:” Hắn là người duy nhất còn sống trong trận thảm sát của Lục gia, lúc xảy ra chuyện, hắn bận về quê đưa tang phụ mẫu nên thoát được một kiếp, sau này hoàng huynh tìm được hắn mới biết được tin tức Lục gia còn có nhị tiểu thư.”
Ra là người từng là dược đồng bên cạnh phụ thân nàng, nhưng sao giờ lại ở đây làm người quét dọn? Nàng thắc mắc hỏi:” Theo lý mà nói, hắn cũng rất trung tâm với Lục gia, vì sao phải làm một hạ nhân quét tước?”
Triệu Doãn khẽ gỡ những sợi tóc bị gió thổi vướng trên mặt nàng, chậm rãi nói:” Ta cùng hoàng huynh cũng có ý cho hắn làm quản gia của Lục phủ, nhưng hắn nói Lục ngự y từng ơn trọng như núi với hắn, vậy mà lúc người bị người ta sát hại, hắn lại tham sống sợ chết mà bỏ trốn, mai danh ẩn tích, bây giờ không có mặt mũi gì để làm quản gia cả, chỉ xin được ở từ đường hầu hạ bài vị của Lục ngự y thôi.”
Nhược Yên là người hiện đại, nên trong suy nghĩ của nàng là mạng sống luôn quan trọng, người cũng đã chết cố ra liều mạng cũng được lợi ít gì? Nếu là nàng thì nàng còn trốn sâu hơn ấy chứ! Nhưng nàng biết suy nghĩ người cổ đại lại khác hơn, người chủ và ân nhân luôn là nhất, họ không đủ dũng cảm đứng ra tố cáo hoặc không đủ năng lực đều tra sự thật, thì không khác gì loại người vong ơn bội nghĩa. Nên hắn ái náy là chuyện bình thường.
Hai người liền bước vào bên trong, trên bàn chỉ có ba linh vị, có thể giải thích được là của phụ mẫu và tỷ tỷ của nàng. Vì phụ thân nàng là trẻ mồ côi, được sư phụ nuôi dưỡng chăm sóc lớn lên, nên rất có thể cả bản thân người cũng không biết cha mẹ mình là ai, sau khi được phong chức ngự y, được hoàng thượng ban riêng một phủ đệ, mới lập từ đường.
Dâng hương dâng trà cúng bái xong, Triệu Doãn lại dẫn Nhược Yên trở về, đi qua một khúc quanh, xung quanh trồng đầy hoa diễn vỹ màu tím nhạt, khung cảnh tuyệt vời làm Nhược Yên phút chốc ngẩn ngơ, liền dừng bước hỏi:” Không phải chàng nói dẫn ta trở về sao? Đây đâu phải đường cũ?” Nàng còn nhớ rõ khuôn viên Lục phủ đa số trồng cây xanh và thảo dược làm cảnh, chỉ nới này mới trồng hoa, thì sao nàng nhầm đường được.
Triệu Doãn thấy vẻ ngây ngốc hiếm có trên mặt nàng, liền nhịn không được nhéo mũi nàng một cái nói:” Nha đầu ngốc! Trở về là trở về phòng nàng, không lẽ nàng tính đêm nay ngủ ở tiền sảnh sao?”
Nhược Yên nghe xong liền sờ sờ mũi ngượng ngùng, đúng là nàng nhất thời quên mất đây là nhà của nàng thật, từ khi đến thế giới này, phần lớn thời gian là ở Thành Vương Phủ, nên vẫn nghĩ “về” là về Thành Vương phủ luôn. Quên mất nàng còn chưa có gả qua đó nữa.
Triệu Doãn thấy nàng khẽ liếc mình rồi mỉm cười, liền hỏi:” Nàng cười cái gì?”
Nhược Yên nghĩ nghĩ, nhìn hắn nói:” Chàng nghĩ xem, nơi này là nhà ta, vậy mà ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng phải hỏi chàng, không thấy kỳ cục sao?”
Tặng cho nàng một ánh mắt đầy thâm ý, Triệu Doãn nói:” Có biết vì sao ta rành nơi đây không?”
-“Vì sao?” Nhược Yên cứ nghĩ có thể trước kia hắn khá thân với Trần Thanh Ảnh nên đã từng đến Lục phủ rồi. Nhưng vẫn hỏi lại.
-“Vì đây là nhà của nương tử, nếu vi phu không rành, làm sao có thể bắt nàng về phủ mình bây giờ?” Giọng hắn trêu chọc đáp.
Nhược Yên yêu kiều liếc hắn một cái, giở giọng “làm cao” nói:” Hứ, ta còn chưa có gả cho chàng đâu, chưa gì đã gọi nương tử rồi, không thấy gấp quá sao?”
Mặt hắn vẫn tỉnh bơ, giọng khẳng định:” Nàng chắc chắn phải gả cho ta, ta có chứng cớ chứng minh nàng là của ta, không chạy được.”
Nghe vậy liền thắc mắc, chứng cứ gì chứ? Không lẽ ngoại trừ thánh chỉ ban hôn ra, còn có cái gì để hắn đem ra “bắt buộc” được nàng à? Nhược Yên tò mò hỏi:” Chứng cớ gì? Chàng đừng lại nói trên người chàng có “dấu vết” của ta nữa nhé? Một chiêu không có hiệu quả hai lần đâu!”
Triệu Doãn thần bí ghé sát tai nàng hỏi:” Thật muốn xem không? Xem xong không được nổi giận mà chối đâu đấy.”
Nhược Yên cũng muốn xem hắn giở được trò gì ngoài những lời mập mờ làm người khác đỏ mặt, nên kiên quyết nói:” Được! Chàng lấy ra đi, chứng cớ thuyết phục thì ta sẽ nhận.”
Triệu Doãn nhìn nàng thật lâu, như cân nhắc xem nàng có bao nhiêu phần thực hiện lời hứa mình, sau đó chậm chạp thò tay vào vạt áo, lấy ra một cái túi lụa màu lam, được cột lại bằng một sởi dây vải màu đỏ, đưa cho nàng.
Nhược Yên bị vẻ thận trọng của hắn làm hồi hộp theo, cẩn cẩn thận thận mởi dây buộc ra, thò tay vào trong như chạm vào miếng vải, từ từ kéo ra...
Đến khi nhìn kỹ được thứ đang cầm trên tay mình, mặt Nhược Yên đỏ rực như sắp rỉa máu, cái... cái... cái này là... một mảnh vải dính máu được cắt từ tấm chăn ra! Hoa văn trên đó làm nàng nhớ như in cái buổi sáng vừa trở lại thành vương phủ! Đây không phải là... máu xử nử sao? Hắn thế nào lại biến thái đến mức cắt lấy đem theo bên mình chứ!
Từng cảnh tượng hôm đó xoẹt qua đầu nàng, làm máu nóng bùng phát, nhịn không được hét:” Triệu Doãn! Tên biến thái nhà chàng đi chết đi!”
-“Ha ha ha...”
Thấy vẻ như muốn lao qua liều mạng của nàng, Triệu Doãn chạy trước hai bước, bỏ lại cho nàng những tiếng cười vang dội khắp nơi