Thật ra Triệu Doãn cũng thừa hiểu, với bản tính hay xấu hổ của nàng, bắt nàng “làm” cho mình là chuyện không thể, nhưng cảm giác khi được bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng bao bọc lấy hạ thân của hắn, rất mất hồn, khiến hắn không cách nào thả tay nàng ra được.
Đưa mắt nhìn thiên hạ dưới thân nhắm chặt mắt, cả người căng thẳng như chuẩn bị lên đài hiến tế. Khóe môi Triệu Doãn khẽ công lên nụ cười ba phần thương yêu bảy phần trêu chọc. Cúi người thổi khí nóng vào tai nàng, thành công làm Nhược Yên rùng mình, co rút cổ lại né tránh. Sau đó nhỏ giọng nói vào tai nàng:” Nếu Nhược Nhi ngượng... ta đành phải tự mình làm vậy.”
Một tay ôm lấy nàng lật người, để cơ thể nhỏ nhắn của nàng nằm úp sấp trên người hắn, cơ thể hai người một mềm mại như nước, một dẻo dai săn chắc dán chặt lấy nhau. Một tay hắn vẫn đè đẩy tay nàng ép sát vào hạ thân hắn, bắt đầu chậm rãi dao động.
Dù Nhược Yên không mở mắt, nhưng vẫn cảm giác được vật cứng rắn trong tay mình dần dần lớn lên theo mỗi cái dao động của hắn. Không nhịn được suy nghĩ trong đầu, liệu có phải do nàng sợ quá nên cảm giác sai hay không? Chứ thứ to lớn như vậy mà thật sự tiến vào người nàng chắc sẽ xảy ra án mạng! (HP: làm ơn đừng có nghĩ nữa!=.=’’
Mãi một lúc lâu khi tay Nhược Yên đã mỏi nhừ, hơi thở Triệu Doãn mới dần gấp gáp như rên rỉ, môi hắn liếm cắn vai nàng cũng mạnh bạo hơn, động tác dưới tay bỗng dao động thật nhanh, cả người hắn run rẩy, sau đó phóng ra trong tay nàng. Cả hai vẫn nằm im thở dốc.
Gương mặt Nhược Yên vẫn còn nóng ran, áp sát vào lồng ngực đang thở phập phồng của Triệu Doãn, bỗng nghe giọng trầm thấp của hắn vang lên:” Có lẽ sau này nàng nên luyện nội công nhiều thêm một chút.”
Nhược Yên vẫn chưa theo kịp suy nghĩ của hắn, bèn ngơ ngác hỏi:” Tại sao?”
Triệu Doãn dụi đầu vào tóc nàng, đưa tay khẽ vuốt ve tấm lưng trần trắng nõn mềm mại, nặng nề đáp:” Vì nếu nàng không nhanh một chút lớn lên, ta sắp chịu hết nổi rồi.”
Nhược Yên bật cười ra tiếng, không khách khí chút nào vỗ vào vai hắn oán trách:” Chàng thật vô sỉ, không sợ ta luyện công quá độ bị tẩu hỏa nhập ma hay sao?
Triệu Doãn vẫn không phản bác gì, chỉ rầu rầu nói:” Nhưng ta sắp bị nàng làm cho tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Không khí trong phòng đang lười nhát, chợt nghe tiếng động rất nhỏ từ bên ngoài Thanh Thủy Hiên vang vào, khí tức Triệu Doãn lập tức ngưng trọng.
Giác quan của Nhược Yên cũng khá nhạy, nên ngay tức khắc đưa mắt nhìn Triệu Doãn như muốn nói:” Có người!”
Triệu Doãn gật đầu, kéo chăn gói Nhược Yên vào trong kín kẽ, sau đó nói nhỏ vào tai nàng:” Chỉ là khách đến tham quan Thành Vương Phủ thôi, không việc gì đâu, nàng ở đây đừng ra ngoài!”
Nói rồi đứng lên tìm y phục vứt trên đất mặc vào, chưa kịp mặc xong, đã nghe tiếng nói của Trần Thanh Ảnh vang vào:” Vương gia, đúng như người dự liệu, bọn chúng đã mất kiên nhẫn, ngay cả cọc ngầm cũng phái đi thăm dò vương phủ rồi.”
Triệu Doãn nhìn qua lại không thấy áo đâu, đành cầm áo choàng khoát hờ lên vai rồi mở cửa bước ra ngoài.
Nhược Yên vẫn nằm trong chăn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đang hoang mang không biết bọn chúng đã tìm được gì, thì nghe tiếng Triệu Doãn hỏi Trần Thanh Ảnh:” Có phải là người mà chúng ta đang chờ không?”
Nghe tiếng Trần Thanh Ảnh đáp:” Dạ phải! Nhưng bọn họ có đến hai người, một người canh bên ngoài một người đột nhập vào khuôn viên Thanh Thủy Hiên.”
-“ Hắn đã vào bao lâu? Có phát hiện gì chưa?” Âm thanh lo lắng của Triệu Doãn hỏi.
-“ Hẳn là chưa, vì ngay khi bóng đen bước vào Thanh Thủy Hiên, ám vệ đã âm thầm ra hiệu cho vệ binh canh gác, vờ như nghe thấy động tĩnh nên tiến vào tra xét. Hắn liền sợ động đến vệ binh nên đã rút lui. Thân thủ rất nhanh nhẹn, nếu không phải ám vệ nhìn chằm chằm ngay từ đầu, có thể đã không phát hiện được.” Trần Thanh Ảnh nhanh chóng giải thích.
Triệu Doãn gật đầu phân phó:” Ngay mai sắp thêm nhân thủ mai phục nội viện, đề phòng bọn chúng hành động liều lĩnh. Đừng để Nhược Nhi gặp phải bất cứ nguy hiểm nào. Còn về kẻ kia, ngươi tự lo mà giải quyết cho tốt đi.”
Hắn không nói kẻ kia là ai, nhưng dường như Trần Thanh Ảnh biết rõ. Nên nghe y đáp:” Ta biết phải làm sao! Vương gia không cần lo lắng, người nghỉ ngơi sớm đi!”
Im lặng một lát, chợt nghe giọng nói đầy thắc mắc của Trần Thanh Ảnh cất lên:” Vương gia này, ta thấy người cũng thật là quá khoe khoang rồi, ta biết người sức khỏe tốt nhưng có cần phải cởi áo đi ngủ vào lúc mùa đông vậy không? Thật là hết nói.”
Nhược Yên ở bên trong phòng nghe được suýt cắn phải đầu lưỡi mình, trong lòng thầm mắng Triệu Doãn ngu ngốc, ăn xong đã không biết chùi mép thì thôi, giờ lại còn ở trong phòng nàng mà ở trần đi ra ngoài, khác nào nói cho người khác biết hai người ở trong phòng làm cái gì a! Sau này nàng còn mặt mũi nào gặp người ta chứ!!!
Thật ra là do Nhược Yên có tật giật mình thôi, chứ bản thân Trần Thanh Ảnh cũng chỉ nghĩ chắc ngay lúc Triệu Doãn đang thay y phục nên chưa kịp mặc vào, làm sao cũng không ngờ được người bằng hữu hắn quen biết hơn mười năm trời, vẻ ngoài đạo mạo đường hoàng thế kia, lại có thể làm chuyện cầm thú với một tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê như vậy được!
Bởi mới nói, không ai không cầm thú, quan trọng là với ai! Đâu có thể dùng vẻ ngoài mà đo lường được đạo đức của nam nhân. Nhưng cho dù có đo được đạo đức đi chăng nữa, thì đạo đức với cầm thú là hai chuyện chả có một xu quan hệ nào. Vì ngay cả một người nổi tiếng trong ngoài lãnh thổ Định Hưng Quốc hoàng triều là thanh tâm hỏa dục, không gần nữ sắc như Triệu Doãn còn có thể “xuống tay” và “hạ miệng” với Nhược Yên như vậy, thì người khác ư? Khỏi bàn nữa!
Sau khi Trần Thanh Ảnh vứt lại một câu không lạnh không nóng rồi rời đi, Triệu Doãn mới nhớ đây là phòng của Nhược Yên, dù sao hiện tại nàng cũng có danh phận là nghĩa nữ của hắn... nhưng tình huống bây giờ thật đúng là... tình gian mà lý cũng gian luôn! Nghĩ nghĩ một lúc, liền mặc kệ, không nghĩ nữa, dù sao xác định quyền sở hữu sớm một chút hắn cũng an tâm hơn, rồi quay trở về phòng.