Nàng cẩn thận đưa tay lên ngực Triệu Doãn thăm dò vết thương trên ngực hắn, còn nhớ rất rõ chiều hôm qua còn quấn băng kín mít, sao giờ lại không còn? Quan sát kỹ lại, mới thấy tuy vết thương dài chưa liền thịt hẳn, trồi lên một lớp so với da thịt bình thường, nhưng bên trên giống như đã thoa một lớp sáp, khiến nước không dính vào vết thương được. Bèn ngước mắt lên hỏi hắn:” Vết thương của chàng không sao chứ? Có thể tắm được sao? Có bị đau không?”
Lúc này Triệu Doãn mới hiểu nàng lo cho vết thương hắn, thấy nàng cuống lên, hắn khẽ mỉm cười đem nàng ngồi trên đùi mình, để nàng ngồi yên, đem tạo linh bôi lên tóc nàng, xoa nhè nhẹ gội đầu cho nàng, rồi chậm rãi giải thích:” Lúc nảy ta ra ngoài lấy đồ cho nàng, nhân tiện thay băng, Lâm ngự y có thoa cho ta chút dược làm mát da, sau khi băng kín thời gian lâu rất dễ bị nghẽn khí, nên người chế tạo loại dược này giúp cho da dễ thở, đều tốt nhất của nó là không sợ thấm nước vào vết thương, nên có thể tắm rửa bình thường, nàng đừng lo nữa.”
Nhược Yên thật không ngờ, y thuật nơi này tiến bộ đến mức đó. Dù ở hiện đại cũng chưa chắc có loại phương pháp này, hèn chi bị thương nghiêm trọng như thế, mà mới có mấy ngày hắn đã sinh long hoạt hổ. Sau này có cơ hội nhất định tìm ngự y thỉnh giáo một chút. Bởi vì... e hèm! Nàng còn ở bên cạnh Triệu Doãn ngày nào, thì ngày đó nguy cơ hắn vì nàng mà gặp nhiều vết thương như vậy nữa! Thật không yên lòng a!
Triệu Doãn tự tay tắm rửa sạch sẽ cho nhược yên xong, đem khăn lụa lau khô đầu nàng, rồi gói nàng vào tấm khăn lớn bế nàng ra giường, Nhược Yên thấy vậy lập tức nói:” Triệu Doãn. Ta còn chưa có mặc đồ đó, chàng để ta xuống tự mặc đi.”
Hắn nghe xong cũng không thả nàng xuống, mà thản nhiên bế nàng đặt lên giường, quấn chăn kỹ lại, bước ra ngoài. Nhược Yên thấy ga giường được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả cái chăn dính máu cũng được thay rồi. Nàng đoán chừng lúc nàng tắm hắn bảo Niên lão sai người đổi đi.
Chỉ chốc lát sau Triệu Doãn trở lại, trên tay cầm một cái khay không biết đựng gì, hắn bước đến cạnh giường, đưa tay kéo chăn Nhược Yên ra. Nhược Yên thấy bàn tay An Lộc Sơn của hắn đưa tới, lập tức nhanh miệng phản kháng:” Nè chàng muốn làm gì? Y phục đâu sao không đưa cho ta?”
Ai ngờ hắn ngước lên cười như không cười nhìn nàng, ánh mắt gian tà nói:” Mặc vào rồi chút nữa lại phải cởi ra, chi bằng đừng mặc.”
Nhược Yên nghe giọng điệu đầy thâm ý của hắn, mặt ngay tức khắc đỏ lên, kéo chặt lấy chăn quấn người mình, miệng la lớn nói:” Ta còn bị thương đó, khắp người đau nhức, chàng đừng có cầm thú như vậy được không?”
Triệu Doãn thấy nàng đề phòng mình như phòng giặc, liền giả vờ bị tổn thương nói:” Nhà đầu nàng thật không biết điều, ta vì đau lòng nàng sợ cơ thể nàng còn đau, mới đem thuốc xoa cho nàng, không ngờ trong lòng nàng lại xem ta là cầm thú.”
Nghe hắn nói vậy, Nhược Yên mới nhìn kỹ trên khay gỗ, là mấy lọ dược nho nhỏ màu lam, biết hắn cố ý làm nàng nghĩ sai, nhưng cũng phản bác nói:” Chàng còn ở đó trách ta, không biết lúc sáng ai dở trò với ta, làm ta chết đi sống lại, ta vang xin chàng cũng không quan tâm, giờ nhìn xem, trên người ta còn chỗ nào lành lặn chứ hả?” Vừa nói vừa đem cánh tay dưới chăn chìa ra cho hắn xem, những dấu hồng ngân trải đầy trên da thịt tuyết trắng, do mới tắm nước nóng xong, cả người nàng cũng trở nên hồng hào.
Ánh mắt Triệu Doãn trở nên nóng bỏng hơn, hắn hít sâu một hơi dời mắt khỏi người nàng, cố gắng trấn áp hơi thở hỗn loạn của mình, để không đè nàng xuống giường một lần nữa.
Nhược Yên thấy Triệu Doãn không nhìn mình, cứ nghĩ hắn đau lòng nên không dám nhìn, nào biết sự nguy hiểm trong suy nghĩ của hắn chứ. Nàng kề người đến bên hắn, cho hắn dễ xoa dược hơn.
Hít thở sâu mấy hơi, Triệu Doãn mới lấy lại bình tĩnh, đưa tay kéo cả người nàng nằm trong lòng hắn, vén chăn ra, đem dược thủy xoa nhẹ tay mình, rồi khẽ bôi vào những vết đỏ nhỏ vụn trên người Nhược Yên.
Dược thủy mát lạnh làm Nhược Yên rùng mình, ngay sao đó được bàn tay ấm áp của hắn xoa nắn, nàng dần dần thư thái hơn, cũng không còn đau nhức ê ẩm như lúc nảy nữa, hừ hừ hai tiếng thoải mái, mắt nàng bắt đầu nhíu lại.
Triệu Doãn thấy nàng ngủ thiếp trong vòng tay mình, tay hắn cũng bắt đầu nhẹ hơn, chậm chạp xoa khắp người nàng. Khuôn ngực tròn mềm mại, nụ anh đào đỏ hồng vương thẳng lên, vòng eo nhỏ nhắn, nơi nào cũng có dấu vết của hắn. Ánh mắt cưng chiều ve vuốt khắp nơi, như thể đang ôm vật quý báo nhất thế gian trong lòng mình.
Hắn bắt đầu xoa dần xuống bụng dưới Nhược Yên, thấm một ít dược thủy lên ngon tay, khẽ nhìn nàng một chút, mới nhè nhẹ vạch qua lớp cỏ mềm mượt, đưa vào nơi đó của nàng, mắt vẫn quan sát biểu tình nàng, chỉ thấy nàng dường như cảm giác được chút khó chịu, nên cau mày lại, cũng không mở mắt ra, đôi môi đỏ thắm trong vô thức hơi chu lên như muốn phản kháng hắn.
Ngón tay Triệu Doãn bị hoa huy*t của nàng kẹp chặt khích, hơi thở hắn lại bắt đầu dồn dập liên hồi, cảm giác như nơi nào đó trên người lại căng lên, nhưng hắn muốn để nàng nghỉ ngơ, nên để yên đó không dám động mạnh, đến khi thấy mày nàng giãn ra, hắn mới xoay nhẹ ngón tay mình, bôi đều dược quanh thành vách bên trong nàng, cuối cùng mới nhẹ tay rút ra.
Thầm thở phào một hơi, coi như hắn đã may mắn trải qua được khoảng thời gian tự hành hạ mình rồi.
Đỡ nàng nằm ngay ngắn trên giường, đắp kỹ chăn, mới ngồi bên người nàng, quan sát tất cả biểu tình của nàng khi ngủ say sưa. Giờ phút này, nàng đã trọn vẹn là người của hắn, từ trái tim lẫn cơ thể. Triệu Doãn thật không biết, vì sao nàng lại đặc biết đến thế? Vì một ánh mắt của nàng mà hắn sẵn sàng bỏ qua nguyên tắc của bản thân, chỉ muốn được nhìn thấy nàng nhiều một chút, đến khi đem được nàng vào lòng mình, lại sợ “lỡ như” nàng rời xa hắn thì sao? Nàng từ một nơi xa xôi lạc đến, ai biết được có một ngày nàng trở về thế giới của nàng hay không? Mỗi một ngày mở mắt ra, không nhìn thấy nàng, lòng hắn không thể nào yên được.
Thật may mắn, lúc này đây, nàng ngủ bình yên trong lòng hắn...