Thấy không còn chạy kịp nữa, Nhược Yên nắm chặt ngân châm trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn lại hai người đang chạy đến, quyết liều chết một lần!
Ngay thời khắc lưỡi đao của một tên giơ lên ngắm vai trái của nàng mà chém xuống thì một đạo sức mạnh lùa ngang, Nhược Yên thấy cơ thể mình được nâng lên, hoàn hồn lại thì đã nằm trong lòng ngực một người xa lạ. Hắc y nhân bị một chưởng phong bay dạt ra mấy trượng lăn vài vòng, sau đó hộc máu ngã xuống.
Thấy đồng bọn bị giết quá nhanh, biết đối phương là cao thủ bản thân không thể chống lại được, tên còn lại lập tức quay người tính tẩu thoát, nhưng chưa kịp chạy bao xa, thấy một bóng màu xám bay ngang xẹt lại, thì đã ngã xuống, đầu rơi khỏi người. Người mặc áo xám biểu tình khinh bỉ nhìn một cái cho đao vào bao, trở lại bên cạnh nam nhân đang bế nàng.
Nhược Yên ngước mắt nhìn lên người đã cứu mình, là một nam nhân tuấn mỹ, tuổi tầm hơn hai mươi, sở hữu một đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhìn qua có vẻ dễ gần nhưng sâu trong đáy mắt là một ánh nhìn lạnh nhạt, mũi cao, da trắng và một đôi môi luôn nở một nụ cười quyến rũ.
Ngay khi Nhược Yên đánh giá hắn, Triệu Doãn cũng đang nhìn biểu tình của nàng. Tiểu Nha Đầu này khá bản lãnh, chỉ bốn năm tuổi mà có được thần thái vừa rồi thật đúng là khó tìm.
Hắn sau khi thu thập đám tham quan ở Độn Dương phía bắc An thành trở về, đi ngang qua dãy núi Trường Ưng thì cho người ngựa nghỉ ngơi ở quán trọ phía cuối trấn Mộc Hương, nghỉ ngơi một đêm sáng nay lên đường sớm, vừa đến ngã ba trấn thì thuộc hạ bẩm có náo loạn xảy ra.
Vốn những chuyện trong giang hồ hắn ít khi để ý, nhưng khi nhìn thấy một tiểu nha đầu bé nhỏ, ăn mặc rách rưới bị hai kẻ bịt mặt đuổi theo, thanh đao sắc bén giơ lên, điều khiến hắn chấn động đó là ánh mắt của nha đầu ấy, không có hoảng sợ, không có tuyệt vọng, mà như một con chim ưng chờ thời cơ, đang nhắm con mồi của mình. Một tinh thần bằng bất cứ giá nào cũng phải sống!
Ngay phút chốc hắn cảm giác nếu mình không ra tay, sau này sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy đôi mắt ấy nữa.
Hai tầm mắt to nhỏ giao nhau, hắn mới có dịp nhìn kỹ tiểu nha đầu này, mặt mày, không! Phải nói khắp người tay chân đều đầy vết trầy xước, đầy bụi bẩn, nhưng không che được đôi mắt trong suốt to tròn, linh động vô cùng. Tay đưa lên tính vuốt sạch gương mặt nhỏ nhắn của nàng thì bỗng nhiên hắn xoay người lại, phóng một cây chuỳ thủ về phía sau, phịch! Tên hắc y nhân ngã lăn ra đất, tắt thở. Tên này chính là tên bị Nhược Yên hạ châm vừa bò ra khỏi con hẻm, thấy tình thế nguy kịch, hắn ẩn núp để theo dõi tình hình, không ngờ vẫn bị phát hiện!
Sau khi kéo xác của ba người đi, một thuộc hạ đến hỏi:" Bẩm Gia, mọi thứ đã giải quyết xong, không biết có lên đường tiếp không ạ?"
Nam tử không vội trả lời mà quay lại nhìn Nhược Yên và hỏi:" Vì sao họ đuổi giết ngươi?"
Nhược Yên im lặng lắc đầu, nàng hiện không nói chuyện được, nên không thể kể đầu đuôi cho hắn, vả lại cũng chẳng biết hắn là ai, có thể tin được đến mức độ nào.
Thấy ánh mắt nàng có một tia đề phòng, trong lòng Triệu Doãn phảng phất hơi khó chịu, sau đó lại nghĩ nha đầu này chỉ mới bốn, năm tuổi đầu, gặp nhiều chuyện như vậy không dám tin ai cũng là dễ hiểu.
-"Ngươi còn người thân không?" Triệu Doãn đổi câu hỏi.
Nhược Yên lại lắc đầu. Khiến Triệu Doãn nhíu mày.
-"Ngươi vì sao không trả lời? Nói không được?"
Nhược Yên gật đầu. Ánh mắt vẫn tròn xoe nhìn thẳng vào hắn.
Im lặng một lúc hắn mới nhìn thẳng vào mắt nàng trầm giọng nói:" Nha đầu, cứu ngươi là do bản thân ta cảm thấy hứng thú, chứ không hề có ý định gì với ngươi, ta không buộc ngươi làm điều gì ngươi không thích, như vậy. Chỉ cần tin ta, người tuyệt đối an toàn! Ta cho ngươi quyền lựa chọn, có muốn theo bên ta hay không?"
Nhược Yên biết những gì hắn nói là sự thật, nam nhân này, có đủ tự tin, đủ kiêu ngạo để làm điều hắn nói, vả lại bản thân nàng cũng chẳng có gì để lợi dụng, bây giờ võ công chưa hồi phục, nếu lang thang một mình khó lòng thoát được bọn hắc y nhân, nàng không ngu đến mức mạng mình cũng đem ra đánh cược. Nàng đã nợ ơn cứu mạng của hắn một lần, vậy thêm một lần ăn bám nữa cũng chẳng sao, nợ lần đầu thì áy náy, nợ nhiều lần sẽ quen thôi.
Nhược Yên chụp lấy tay áo hắn, gật mạnh đầu. Hắn nhìn biểu tình của nàng cảm thấy tâm tình tốt hẳn, khóe miệng cong lên một đường.
Triệu Doãn hạ lệnh quay lại nhà trọ Phúc Khang của trấn Mộc Hương, vì nhìn thấy cơ thể Nhược Yên đầy thương tích, biết nàng cũng đã mệt mỏi quá lâu rồi.