Quá khuya, Nhược Yên nghĩ Triệu Doãn sẽ không dám qua phòng nàng nữa, nên từ từ thêm thiếp ngủ. Thì cửa phòng mở ra, Triệu Doãn mặc bộ trung y trắng sạch sẽ, tóc còn hơi ẩm bước vào.
Nhìn nàng đã ngủ say, hắn thở phào nhẹ nhõm, xem ra, hắn phải nên cẩn trọng với khả năng kiểm soát của mình rồi. Nếu không mùa đông này hắn phải tắm nước lạnh dài dài nữa. Nhẹ nhàng vén chăn nằm cạnh nàng, cơ thể hắn mới tắm xong, lại từ ngoài bước vào, sợ làm nàng bị lạnh nên không ôm nàng như mọi khi. Đợi một lúc sau, người ấm dần mới đưa tay kéo nàng vào lòng, cũng không dám sờ mó lung tung nữa, mà nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh kéo chăn phủ kín hai người rồi nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Nhược Yên tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, trong phòng cũng chỉ mình nàng, nên Nhược Yên không hề biết đêm qua Triệu Doãn có trở lại phòng ôm nàng ngủ. Chỉ thong thả xếp bằng, bắt đầu luyện công.
Khi Nhược Yên thay y phục chỉnh tề, lúc Niên lão đem điểm tâm lên nàng liền hỏi:” Niên lão gia gia, vương gia không có trong phủ sao?”
-“Vương gia từ sớm đã vào cung, ngài dặn chờ người tỉnh thì đưa điểm tâm cho người dùng trước, đến giờ cơm trưa mới trở về.” Niên lão bật cười vui vẻ đáp, dù lão trong phủ nhiều năm, được nhiều người kính trọng, nhưng lão vẫn nhớ rõ thân phận mình là nô tài, nay Nhược Yên không phải loại người ỷ sủng mà kêu, lại gọi lão hai tiếng gia gia nghe thật mát ruột, gương mặt từ ái đầy nếp nhăn cười tươi rói nói.
Nghe xong Nhược Yên gật gật đầu hiểu rõ, nhớ đêm qua hắn cũng đem một mớ văn thư về phòng giải quyết, sáng nay lại thức sớm thượng triều, chắc công việc trong triều bây giờ bận rộn lắm.
Dùng xong điểm tâm, Nhược Yên chậm rãi thả bộ đến Trúc Viên, vừa vân phân suy nghĩ, Mặc Tự Ngôn bây giờ vốn như cá nằm trên thớt của tên hồ ly kia, nếu bây giờ nàng không bán thì Triệu Huân cũng sẽ dùng quyền lực mà đoạt cho bằng được, giữa bán và mất trắng, tất nhiên nàng biết mình nên chọn cái gì. Vả lại, nếu nàng sớm “cổ động tâm lý” cho Mặc Tự Ngôn, không chừng y sẽ dễ dàng tiếp nhận mảnh tâm tình này của hoàng đế hơn, và thêm một phần hắn sẽ có niềm tin “vì muôn dân” mà bỏ đi tự ái nam nhân, để mở rộng trái tim mình.
Thêm một lý do khác phải hành động nhanh chóng, vì theo Mặc Tự Ngôn nói, khoảng bốn đến năm tháng nữa là bắt đầu vào đợt lũ. Không có công tác chuẩn bị từ sớm, thì cũng không khắc phục được thiệt hại so với quá khứ bao nhiêu. Theo Nhược Yên suy đoán cứ vài thập niên, sẽ có một trận lũ lớn như đại hồng thủy đổ về là do thời tiết. Dựa vào chu kì quay tự nhiên của trái đất, cứ năm nào mùa đông càng khắc nghiệt, thì cuối mùa xuân bước qua mùa hạ sẽ càng trở nên nóng bức hơn, vùng hay bị lũ phần lớn có núi nhiều, băng tan trên đỉnh chảy xuống làm tăng thêm cường độ chảy của dòng nước xiết gây lũ lụt.
Đứng trước Trúc Viên, Nhược Yên hít sâu vào một cái, chuẩn bị sẵn tâm lý “bán hàng đa cấp” để nói chuyện với sư phó sắp bị bán của mình, rồi bước vào.
Vẫn như mọi lần, dù Nhược Yên đến sớm hay đúng giờ, thậm chí trễ, thì Mặc Tự Ngôn cũng đã ngồi chờ sẵn trong viện mà đọc sách.
Nhược Yên ngồi xuống vị trí quen thuộc, nàng không lật giấy ra luyện chữ như bình thường, mà ngồi yên nhìn Mặc Tự Ngôn.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, Mặc Tự Ngôn hạ quyển sách trên tay xuống hỏi:” Yên Nhi quyết định nói rồi à?”
Nhược Yên kiên định gật đầu, không vòng vo dẫn dắt, trực tiếp ném cho hắn một trái bom nói:” Ta muốn sư phó đi quyến rũ hoàng thượng!”
Quyển sách còn cầm trên tay lập tức rớt xuống cạnh bàn, rơi xuống đất. Trên gương mặt luôn ôn nhu xuất trần, không vương khói lửa nhân gian bỗng nhiên đông cứng, biểu tình phải nói là cực kỳ hoang đường nhỏ giọng hỏi lại:” Câu dẫn...hoàng...thượng?”
Trong thâm tâm Nhược Yên cảm thấy mình đã phạm một tội ác tày trời, làm cho một kiệt tác hoàn mỹ không tùy vết của tạo hóa trở nên căng cứng, có dấu hiệu sắp vỡ nát từng mảnh trên gương mặt thần tiên của Mặc Tự Ngôn.
Nhược Yên nhắm mắt, hít sâu một cái rồi chậm rãi nói:” Thứ nhất, hoàng thượng có một phần ấn tượng đối với người rất tốt. Thứ hai, người không có quan hàm, lại không xuất đầu lộ diện, không thể hiến tài năng để hoàng thượng đường đường chính chính trọng dụng, chỉ còn cách... ơ... thủ thỉ bên tai thôi!”
Đầu óc thông tuệ của Mặc Tự Ngôn bỗng nhiên bị đình trệ đột xuất, nghe hết những gì Nhược Yên nói, nhưng lại có cảm giác không hiểu được chữ nào. Phải mất rất lâu sao hắn mới nhắm mắt lại, vẻ mặt bất lực nói:” Làm sao Yên Nhi lại nghĩ cách này thành công? Thiên hạ ai không biết hoàng đế đào hoa thế nào? Và dĩ nhiên cũng chưa ai từng nghe người lại thích nam phong! Chuyện này không thể nào!”
Nhược Yên xoa xoa đầu, làm đầu óc mình tỉnh táo một chút nói:” Thế nên ta mới cần người cố hết sức tiếp cận hoàng thượng, giành thời gian bên cạnh y một thời gian dài, để y phát sinh tình cảm với người thì mới có cơ hội đưa những kế sách vì muôn dân thiên hạ của người thành sự thật. Người cũng không cần lo quá, trước mắt ta chỉ muốn người làm bằng hữu với hoàng thượng thôi, tranh thủ lòng tin của người là được, dù hoàng thượng không thích nam phong, người cũng có một phần cơ hội thể hiện tài năng của người cho hoàng thượng thấy là được.”
Mặc Tự Ngôn nghe thế cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất, hắn vừa không cần xuất đầu làm mũi nhọn, cũng có thể để hoàng thượng nhìn thấy nhưng quyết sách của mình để giúp đỡ dân tình. Nhưng nghĩ đến một vấn đề, hắn liền hỏi Nhược Yên:” Yên Nhi, tuy cách này khả quan, nhưng làm sao có thể tiếp cận hoàng thượng, trong khi một tháng bất quá y đến vương phủ vài ba lần, còn bản thân ta lại không thể tùy tiện vào cung diện thánh? Thì làm sao có thể trở thành bằng hữu của người được?”
Nghe thế Nhược Yên mừng thầm, biết rằng kế hoạch đã thành công một nửa, nhưng ngoài miệng vẫn đềm tĩnh nói:” Sắp tới hoàng thượng sẽ đưa thái tử đến phủ Thành Vương cho vương gia dạy võ, lúc đó sẽ thương xuyên tới lui hơn, người muốn gặp thì có gì khó chứ?”