Nhược Yên mới hỏi Triệu Doãn:” Khi nào chúng ta đi Lục phủ?”
-“Ngay bây giờ.” Triệu Doãn đáp.
Nhược Yên nhìn tới nhìn lui cũng không thấy kiệu hay xe ngựa chuẩn bị sẵn, liền thắc mắc hỏi:” Chúng ta đến Lục phủ bằng gì? Đi bộ?”
Triệu Doãn cười khẽ lắc đầu, đưa tay búng nhẹ lên tràn nàng nói:” Nàng bây giờ đường đường là Huệ An quận chúa, Thành vương phi tương lai đó, trở về nhận tổ quy tông lại ăn mặc như vậy sao?”
Nhược Yên ngó xuống y phục trên người, một thân thanh y nhẹ nhàng, làn váy trắng dài mềm mại chấm đất, trên cổ áo và đai lưng thêu hình lá trúc tinh xảo, tuy chất vải Vân Lam quý giá, nhưng được kết hợp hết sức giản dị.
Do phải ra tận cổng ngoài Thành Vương Phủ đưa tiễn Mặc Tự Ngôn, mới khoát thêm áo choàng trắng bạc, đúng là nhìn rất thanh nhã, nhưng nếu mặc thế nào đi nhận tổ tông thì hơi đơn điệu rồi.
Nhược Yên đưa vẻ mặt vô tội nhìn Triệu Doãn nói:” Nhưng đây không phải đồ chàng chuẩn bị cho ta sao? Một loạt các kiện y phục này hình như chỉ khác kiểu dáng một chút, còn lại cũng không khác biệt bao nhiêu mà.”
Triệu Doãn không vội trả lời, mà đưa tay nắm lấy hai bàn tay của nàng để trần trong gió lạnh mà xoa xoa cho ấm, vừa kéo nàng trở lại Thanh Thủy Hiên chậm rãi nói:” Vì vậy ta mới tìm nàng, y phục may riêng cho phong hào quận chúa vừa xong lúc nảy, trở về phòng đi ta giúp nàng mặc.”
Nhược Yên chợt nghĩ tới một chuyện nên mở miệng hỏi:” Những người chàng sắp xếp ở Lục phủ đều là người của chàng à?”
Triệu Doãn đẩy cửa để nàng vào trong cho ấm người rồi mới nói:” Ừ, có một số ma ma và nha hoàn hồi môn thì hoàng huynh thay ta chuẩn bị, còn quản gia và các quản sự là người có lai lịch rõ ràng, nàng không cần lo lắng.”
-“Ma ma và nha hoàn hồi môn? Tức là sau khi thành thân họ cũng theo ta vào Thành Vương Phủ?”
Triệu Doãn gật đầu nói:” Đúng vậy, lúc trước Thành Vương Phủ không có nữ nhân, vì ta chê họ phiền, nên không cho nữ nhân vào phủ, nhưng hoàng huynh có nói, sau này nàng là vương phi, không thể cái gì cũng để mấy gã sai vặt hầu hạ, đối với sinh hoạt hàng ngày của nàng sẽ bất tiện, nên người chọn mấy ma ma thân tính tự tay dạy dỗ một số nha hoàn, sau này sẽ theo hầu hạ nàng.”
Nhược Yên nghe vậy mỉm cười hỏi hắn:” Thế chàng không chê ta phiền? Hay chàng không xem ta là nữ nhân?”
Triệu Doãn biết nàng cố ý trêu chọc mình, nên cười mà không cười nhìn nàng một cách thâm ý nói:” Chuyện nàng có phải nữ nhân hay không, không phải mấy đêm nay ta luôn đích thân kiểm chứng hay sao? Hay là... bây giờ để ta kiểm tra thật kỹ lại lần nữa đã!”
Nói xong lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đưa móng vuốt sói của mình ra muốn tóm lấy nàng vào lòng.
Nhược Yên biết hắn định giở trò, liền hết hồn vận công đẩy hắn ra, lui người lại, nhưng Triệu Doãn sớm có chuẩn bị, dụng luôn cả khinh công phóng ngược ra phía sau nàng, vòng tay tóm lấy éo thon của nàng, quăng thẳng lên giường, cả người hắn cũng lập tức đè lên.
Nhược Yên động thủ không lại hắn, liền động khẩu, hét lớn:” Không phải chàng nói giúp ta thay đồ sao? Còn không mau buông ta ra. Đã trưa rồi không đi sẽ muộn đó!”
Triệu Doãn nghe được cũng chẳng thèm đoái hoài, vẫn tiếp tục công cuộc xé rách y phục nàng, cái gì vải Vân Lam vạn kim một cây, số lượng tính trên đầu ngón tay chứ? Vị vương gia nào đó đang hóa thân thành cầm thú, đâu có quan tâm chuyện này.
Trong chốc lát y phục nàng nát bấy rơi đầy đất, đến cả cái yếm màu trắng thiêu hoa mẫu đơn cũng vừa bị hắn bứt văng ra ngoài, trải qua ba hồi bốn hiệp đấu cả võ công lẫn nội công, đến khi nhìn lại trên người nàng đã không còn mảnh vải.
Thấy ánh mắt nham hiểm của hắn trần trụi nhìn cơ thể mình, Nhược Yên vừa tức vừa thẹn cong chân muốn thúc vào hạ bộ của hắn một cái, nhưng Triệu Doãn là ai? Nhìn nàng khẽ cắn môi là đã biết nàng muốn “tạo phản” rồi, liền đưa tay chụp lấy chân nàng, thuận thế kéo bàn chân trắng nõn thon dài kia gác lên vai hắn. Sau đó dùng cơ thể đè chặn nàng lại, một tay hắn bắt lấy hai tay nàng trói chặt trên đầu. Tư thế này phải nói là rất... (3 chấm!)
Triệu Doãn thấy đã khống chế được nàng hoàn toàn, hắn cười tà ghé sát tai nàng nói:” Ta vốn có ý thay y phục giúp nàng, nhưng giờ nghĩ lại không cần nữa, chỉ cần cởi là đủ rồi...” Thấy nàng muốn mở lời phản bác. Hắn liền hôn xuống môi nàng, dùng đầu lưỡi nửa mạnh bạo nửa khiêu khích ngăn lời nàng lại, hôn lâu đến mức nàng sắp hết hơi, hắn mới từ từ dời môi, thả dần xuống cổ nàng. Do hai tay bị kìm đưa lên đầu, nên hai bầu ngực tròn trịa của nàng dựng thẳng hồng hào, như cố tình mời mọc hắn, ánh mắt Triệu Doãn càng thâm trầm, cúi người ngậm lấy một bên, khẽ mút mát.
Môi Nhược Yên vừa được hắn buông ra, đang thở gấp thì lại không kìm được bung ra tiếng rên rỉ mất hồn.
Vị vương gia cầm thú nào đó nghe được tiếng rên của vương phi tương lai nhà mình, cả người như bị chuốc máu hưu, càng áp sát cơ thể nàng hơn, ra sức gặm mút.
Còn vị vương phi tương lai nào đó mới vừa rồi còn dùng cả nội công đánh trả, phản kháng dữ dội thì bây giờ, gương mặt ửng hồng, hơi thở gấp gáp, cơ thể xích lõa nằm dưới thân người ta mà rên rỉ.
Triệu Doãn thấy nàng đã động tình, cũng buông hai tay nàng ra, dời bàn tay xuống hạ thân nàng thăm dò, vạch ra lớp cỏ mềm mại, khẽ chạm vào nhụy hoa ướt át, giao động nhẹ nhàng. Nhược Yên bị hắn trêu chọc nơi nhạy cảm, cả người bó chặt, hai tay vừa được tự do liền ôm lấy cổ hắn, ghì sát đầu hắn vào ngực mình.
Triệu Doãn thở mạnh một hơi, buông nàng ra, thẳng người ngồi dậy gấp gáp chỉ hai ba động tác đã lột sạch y phục mình vứt xuống đất. Lại tiếp tục nằm đè lên người nàng, nhìn thấy đôi môi đỏ bừng ướt át của nàng, nhịn không được đưa môi cắn lấy. Môi hắn vừa hút lấy môi nàng, bên dưới phân thân nóng bỏng thô dài cũng mạnh mẽ đâm vào.
Nhược Yên “ Aaa” một tiếng thật dài, nửa như khó chịu nửa lại hưởng thụ.
Hưởng thụ cảm giác nơi đó của nàng thít chặt phân thân mình, Triệu Doãn bắt đầu luật động, cứ chín cạn một sâu ra vào trong cơ thể nàng, khoái cảm đánh tới tấp làm cơ thể nàng run rẩy, cả người cũng giao động theo động tác đẩy đưa của hắn.