Nhưng nghe được nàng hỏi đường muốn rời đi, hắn liền ngăn lại nói:” Thể chất Vũ cô nương đang suy yếu, chỉ sợ không đi nổi đâu, từ đây ra thành phải đi bộ hơn ba canh giờ, lại núi sông hiểm trở, không có lừa hay ngựa, rất khó đi. Bây giờ cũng đã quá trưa, cô nương trước nên nghỉ ngơi đi, sáng mai đi cũng chưa muộn.”
Nghe nói vậy Nhược Yên cũng cảm thấy bụng mình đói lã, mấy ngày rồi nàng chỉ uống nước cầm hơi rồi bất tỉnh, chứ chưa được ăn gì. Đang không biết làm sao mở miệng xin cơm, thì vị đại thẩm lúc nảy cầm một chén cháo và một ít dưa muối đem đến cho nàng. Nhược Yên cười ngọt ngào cảm ơn bà, xong cũng chẳng ngại ngùng vì có nam nhân ở đây, lập tức cầm lấy chén cháo húp lấy húp để.
Đại thẩm sợ nàng vội vàng sẽ bị sặc, liền nói:” Cô nương từ từ ăn, ta còn nấu nhiều lắm, cẩn thận kẻo nghẹn.”
Nhược Yên ngượng ngùng cười hì hì, nhưng vẫn nuốt nhanh một cách thần tốc. Chỉ một lát nàng đã ăn sạch một chén cháo lớn, đại thẩm thế liền múc cho nàng một chén nữa.
Dương Hữu Ninh đứng một bên nhìn Nhược Yên ăn một cách vô tư, làm hắn cảm thấy thật khó hiểu. Theo cách nói chuyện của nàng cho thấy nàng là một tiểu thư khuê các có giáo dưỡng trong khuê phòng, nhưng sao có thể ăn nhanh nuốt trọng như những đại hán sa trường như vậy được?
Thật ra hắn không biết, không phải Nhược Yên gì lễ giáo gì gì đó mà giấu tên mình, mà vì nàng sợ bọn hắc y nhân biết nàng đang ở đây. Cái tên Vũ Nhược Yên, nghĩa nữ của Thành Vương tuy không phải quá nổi tiếng, nhưng cũng không phải bí mật đại sự gì, chỉ cần là người có tâm tìm hiểu thì chắc chắn biết được.
Ăn uống no nê, Nhược Yên cảm giác như mình được sống lại, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo tới, làm mí mắt nàng nhíu chặt. Đại thẩm và Dương Hữu Ninh thấy vậy, liền nói chắc thuốc ngấm rồi, kêu nàng nghỉ ngơi rồi trở ra ngoài.
Thư phòng, Thành Vương Phủ.
Triệu Doãn từ sáng sớm đã đưa hộ vệ đi tìm khắp nơi, vẫn không tìm được bóng dáng Nhược Yên, lòng như lửa đốt thì nhận được tin Triệu Huân gửi đến, bảo có manh mối của Lục Yên Nhi, rất có thể Nhược Yên trong tay nàng ta, liền lập tức quay về vương phủ tìm hoàng huynh hỏi rõ.
Vừa thấy Triệu Doãn bước vào, Triệu Huân liền mở miệng hỏi:” Đệ còn nhớ ám đạo cách đây không lâu chúng ta phát hiện ở phủ thừa tướng không? Ta cho người men theo đó thăm dò, thì mới biết có rất nhiều ngách thông ra ba hướng khác nhau của núi Vân Đình, một trong đó là ám đạo đã bắt Nhược Yên, đường thứ hai là hồ Vân Đình phía nam mà chúng ta cử người giám sát, thu hẹp phạm vi lại, ta đoán bọn chúng đi từ hướng còn lại ẩn náo tại thừa tướng phủ.”
Triệu Doãn nghe xong liền nóng nảy nói:” Vậy chúng ta còn không mau đến đó, để thời gian trôi qua lâu liệu Nhược Nhi có nguy hiểm thì sao? Bọn chúng có lén lút đưa nàng ra khỏi kinh thành hay không cũng khó biết được!”
Triệu Huân đưa tay vỗ vai Triệu Doãn ngăn hắn đang kích động lại, mới từ từ nói:” Đệ đừng lo quá, ta đã cho người canh chừng xung quanh thừa tướng phủ rồi, vì ngày mai cũng là ngày đem thánh chỉ và binh lực đến bắt Liễu thừa tướng, nhân lúc đó lục soát tốt nhất, vả lại còn một điều đệ có thể an tâm cho an toàn của nàng là, sách giải còn trong tay chúng ta, cùng lắm bọn họ sẽ đưa nàng ra trao đổi....!”
Đang nói giữa chừng, chợt Triệu Huân ngừng lại, vỗ mạnh mặt bàn một cái lớn tiếng nói:” Ta nhớ rồi!”
-“Huynh nhớ gì?” Triệu Doãn không hiểu ất giáp gì hỏi.
-“Sách giải! Cách giải dẫn tâm cổ trên người của Trần Thanh Ảnh, khi nghe nói hắn trúng phải dẫn tâm cổ, ta cảm giác mình từng đọc ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra được, thì ra trong sách giải độc mà chúng ta đã đưa cho chính Trần Thanh Ảnh bào chế!” Triệu Huân nói.
Nghe xong, Triệu Doãn cũng mừng rỡ nói:” Đi, đến viện của hắn tìm xem, bọn chúng không ngờ là chúng ta đưa sách giải cho Trần Thanh Ảnh nghiên cứu, lại đi khống chế hắn để bắt Nhược Nhi, dù sao ngày mai mới đến phủ thừa tướng, bây giờ chúng ta tìm cách giải cho hắn trước, sau đó hỏi xem hắn có nhớ được gì khi tiếp xúc với bọn hắc y nhân không đã!”
Triệu Huân thấy y cũng không vội đến thừa tướng phủ nữa, thở phào một cái liền gật đầu đi theo y. Bản thân hắn khi nói tin này, cũng sợ y nóng nảy mà bứt dây động rừng, ảnh hưởng đến đại cuộc. Nhưng nếu không nói, lại sợ y bỏ qua sức khỏe của mình mà mạo hiểm đi tìm kiếm, trước tạo một cái cớ cho hắn nghỉ ngơi vậy.
Hơn một canh giờ lục lọi, lục tung ám thất cất chứa dược liệu quan trọng của Trần Thanh Ảnh, bọn họ mới tìm được hộp gỗ đựng hai quyển sách. Tuy từng đến ám thất xem hắn bào chế dược liệu, nhưng lại không ngờ hắn cất hai quyển sách giải kỹ như vậy, chứng tỏ hắn đối với hai quyển sách này thận trọng vô cùng. Nếu Triệu Doãn không hiểu rõ tính tình hắn, cũng khó nhìn ra được điều gì khác thường ở ám thất thứ hai này.
Triệu Huân cũng nóng nảy không kém, lập tức cầm lấy quyển ngự độc y thư mà lật tìm, đến khi thấy sách ghi dòng chữ: Dẫn Tâm Cổ, mới ngừng lại đưa cho Triệu Doãn cùng xem.
Trong quyển này không có ghi cách hạ, nhưng cách giải thì rất rõ ràng: Muốn giải dẫn tâm cổ, cũng giống như khi nuôi, phải dùng chính máu tươi của người hắn yêu thương, mới có thể hóa giải!
Triệu Doãn và Triệu Huân đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy sự thất vọng trong mắt đối phương. Triệu Doãn thở dài nói:” Trước khi bọn họ giết Lục Uyển Nhi, đã có ý tưởng dùng máu của nàng luyện cổ để khống chế Trần Thanh Ảnh, vì thời điểm đó chỉ có hắn là có liên quan với Lục gia. Nhưng đã hơn một năm, thì làm gì có máu tươi mà giải chứ? Lẽ nào hắn suốt đời sống như tượng gỗ vậy sao?”
Tuy Triệu Huân cũng nghĩ thế, nhưng lại không muốn làm Triệu Doãn đau lòng thêm, nên an ủi nói:” Ta sẽ cho người tìm kỳ nhân dị sĩ khắp nơi, biết đâu còn phương án khác giúp hắn, ta biết hắn theo đệ từ nhỏ, tình nghĩa sâu nặng ta rất hiểu. Chỉ cần ngày nào hắn chưa chết, chúng ta sẽ cố hết sức để đem hắn về.”
Thấy Triệu Doãn gật đầu, Triệu Huân mới nói thêm:” Đệ nền về nghỉ ngơi cho thật khỏe, để ngày mai chúng ta còn đến thừa tướng phủ bắt người, đi đi.”
-“Đệ hiểu rồi, hoàng huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong quay người ra khỏi cửa.