Nhìn nét mặt mơ mơ màng màng của nàng, đáng yêu vô cùng, Triệu Doãn nhịn không được đưa tay bẹo má Nhược Yên một cái, làm nàng đau mà hoàn hồn. Ngay lập tức huơ tay lên cản bàn tay không có lịch sự kia. Triệu Doãn cũng thôi trêu đùa, đặt khay thức ăn lên bàn nhỏ cạnh giường, cầm khăn ướt để sẵn bên canh đưa cho nàng nói:" Rửa mặt sạch sẽ đi rồi ăn chút cháo, uống thuốc, cơ thể ngươi còn yếu, không tiện ăn cơm."
Nhược Yên nhận lấy khăn lau kỹ mặt mình, Triệu Doãn đưa qua ly trà cho nàng súc miệng. Thu thập xong nàng muốn kéo chăn ra bước xuống giường, nhưng vừa kéo chăn, nàng lập tức dừng lại, giương mắt nhìn hắn, nắm lấy tay áo hắn rồi chỉ chỉ vào bản thân mình.
Hắn không nói gì, đứng lên đi đến cạnh bàn lớn, cầm lấy bộ y phục sớm chuẩn bị đưa cho nàng. Nhược Yên nhận lấy rồi nhìn nhìn hắn, thấy hắn không có ý định tránh đi mà trong lòng thầm mắng cả trăm lần:" Vô sỉ, người có biết gì là nam nữ thụ thụ không, không phải cổ đại luôn tôn trọng lễ giáo hay sao, vì cái gì hắn hoàn toàn không để ý tới thế!"
Nghĩ thì nghĩ trong đầu, chứ Nhược Yên không dám đuổi hắn ra, mắc công hắn lại nói nàng có "tư tưởng bất chính". Nhược Yên cắn răng oán thầm:" Hừ, tỷ đây là người hiện đại, bị nhìn chút cũng không mất miếng thịt nào, để khi ta luyện xong võ công, xem ta thay đồ trước mặt ngươi coi ai chảy máu mũi!"
Nàng loay hoay gần một khắc mà vẫn chưa mặc xong bộ đồ. Triệu Doãn cũng đã nhịn cười hết nổi, nên đứng lên bắt đầu mặc từng món cho nàng, khi hắn mặc lên món nào trước, món nào sau, Nhược Yên mới biết đồ ở thế giới này còn phức tạp hơn Trung Hoa cổ đại nữa.
Ăn mặc chỉnh chu xong, Triệu Doãn để nàng ngồi yên trên giường, cầm lấy chén cháo bên bàn nhỏ, múc một muỗng thổi nguội đưa vào miệng nàng. Nhược Yên lắc đầu, đưa tay muốn đón chén cháo, vì không thích mình bị coi như trẻ con mà chăm bón. Thấy thế hắn cũng đưa chén cho nàng, chờ nàng cầm chắc sau rồi mới buông tay.
Nhược Yên múc muỗng cháo lên miệng ăn thử, không biết nấu bằng gì mà thơm ngon vô cùng, nàng chỉ nghe ra mùi thịt heo và nấm mộc, còn lại thì bó tay. Nàng ăn rất nhanh đã hết chén cháo, bụng vẫn chưa no, nên ngước ánh mắt thỏ con lên nhìn hắn. Y chang con chó nhỏ xin đồ.
Hắn sủng ái nhìn nàng lắc đầu nói:" Người chưa hồi phục hẳn, ăn quá no sẽ không uống nổi thuốc, bụng cũng không tiêu. Đến! Uống hết thuốc mới mau khỏe."
Nhìn thấy chén thuốc đen ngòm, Nhược Yên lạnh gáy, dù kiếp trước nàng là cái tủ thuốc, nhưng cũng chỉ uống thuốc tây, bây giờ xuyên qua đừng nói làm thêm cái tủ thuốc bắc nhé! Thiên lý ở đâu!
Biết là có lợi cho cơ thể. Nhược Yên hít sâu lấy tinh thần, bưng cái chén nhìn như "độc dược" kia lên, nín thở nuốt thật nhanh vào, vị đắng tràn qua cổ họng, lan khắp đầu lưỡi, làm nàng thật buồn nôn.
Uống xong vừa buông cái chén ra, nàng bóp mũi hả họng thở lấy thở để, ngay lúc đó Triệu Doãn cầm miếng mứt trong đĩa nhỏ thảy vào cái miệng đang há ra của nàng. Ngậm miếng mứt ngọt ngọt the the, nàng nhận ra được là mứt trần bì(vỏ cam), đây là món khi ở hiện đại nàng thích nhất, không ngờ ở đây được ăn lại, cảm giác quen thuộc này làm nàng vô cùng vui mừng!
Thấy nàng thích, hắn đưa nàng cái đĩa nhỏ cho nàng tự ăn, Nhược Yên đón lấy bỏ vào miệng liên tục mấy miếng mới ngưng lại, sau đó ngước lên nhìn Triệu Doãn, hắn im lặng nhìn nàng nảy giờ, nàng biết hắn có việc muốn nói nên ngoan ngoãn ngồi đợi.
Triệu Doãn cầm lấy đĩa mứt để qua một bên rồi mới hỏi:" Ngươi tên gì?"
Nàng nắm lấy bàn tay hắn mở ra, đưa ngón tay vào lòng bàn tay hắn viết ba chữ:" Vũ Nhược Yên."
Hắn đứa mắt nhìn nàng, trong hiện lên vẻ tìm tòi kinh ngạc, mở miệng nghi vấn:" Ai dạy ngươi?"
Nhược Yên lại viết:" Sư phụ, đã qua đời."
Từ khi gặp nàng đến giờ chỉ mới mấy canh giờ, mà nàng đem đến cho hắn thật nhiều kinh hỉ. Hài tử bốn năm tuổi dù có biết chữ, cũng chỉ một vài chữ dễ quen thôi, nàng có thể viết tên tuổi, thậm chí trao đổi bình thường thật thông tuệ. Nhược Yên không biết Triệu Doãn hiểu lầm mình là thần đồng, nên chỉ yên lặng chờ hắn hỏi gì trả lời nấy, ngoan ngoãn vô cùng.
Bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn còn để trong tay hắn, những ngón tay non nớt khẽ chạm vào lòng ban tay to lớn, tạo ra cảm giác ấm áp, hắn cầm lấy tay nàng không buông ra và hỏi:"Ngày mai ta trở về Kinh Thành, ngươi đã muốn theo ta, vậy ngươi có còn gì vướng bận ở đây không?"
Nhược Yên gật đầu, viết vào lòng bàn tay hắn:" Có thể giúp ta trở lên núi lấy đồ không?"
-"Được! Nhưng khi đến kinh thành, phải mất nhiều năm mới trở lại, ngươi có hối hận không?"
Nhược Yên kiên quyết lắc đầu, trong thâm tâm nàng nghỉ đừng nói là nàng từ thế giới khác xuyên đến đây, ngay cả Yên Nhi cũng chỉ có một thân một mình, có gì mà hối hận chứ!
Triệu Doãn hài lòng gật đầu nói:" Tốt! Từ giờ trở đi người sẽ là nghĩa nữ của ta, tiểu Quận Chúa của Thành Vương Phủ! Đã là người của ta, bất cứ ai dám chạm vào người đều phải trả giá đắt!"
Nhược Yên sửng sờ. Không phải chứ? Bắt nàng gọi nam nhân tuổi tác xấp xỉ mình bằng nghĩa phụ! Anh tuấn như vậy, mạnh mẽ như vậy, lại trở thành nghĩa phụ của mình! Có còn cho người ta sống hay không! Sao người ta xuyên qua gặp soái ca quyền lực cưới về làm vợ, mà bản thân mình cũng gặp soái ca, nhưng được nhận làm con nuôi! Thật bi ai.
Triệu Doãn tưởng rằng nàng bất ngờ về thân phận của mình nên ôn nhu nói:" Bây giờ ngươi đã là nghĩa nữ của ta, thân phận cũng không nhỏ, đừng lo lắng nữa.Muốn đi lên núi lấy đồ thì đứng dậy, ta đưa ngươi đi."